Tần Ninh dặn dò đôi lời rồi đi sang nơi khác ngay.
Trên một tảng đá màu xanh ở đằng xa, Phong Vô Tình nhẹ nhàng thu ngón tay về.
"Thế mà còn lo lắng tới mức bảo ta trông chừng Tiên Hàm nữa chứ...", hắn ta lẩm bẩm.
Chín phân thân của Tần Ninh đi tới nhiều nơi trên chiến trường.
Bản thể thì đứng giữa trời quan sát tình hình bốn phương tám hướng.
Lần này, Vũ gia, Thần gia, Phụng gia, Đường gia và tám tông môn cộng lại có đến hơn một vạn Thánh Vương và một nghìn Thánh Hoàng.
Cảnh giới dưới Thánh Vương thì lên đến mười vạn người.
Toàn bộ Võ Môn bắt đầu lao vào đánh nhau.
Dựa trên cảm ứng từ phong thần châu, số lượng cả hai bên gần khoảng hai mươi vạn người, số võ giả Ma tộc ẩn nấp trong Võ Môn và các gia tộc lớn những một vạn.
Một vạn người mà giết bằng những bóng dáng ngưng tụ từ chín Cửu Long Phục Thiên Trận thì biết khi nào mới xong.
Chưa kể đám này toàn thấp hơn cảnh giới Thánh Hoàng.
Còn cảnh giới Thánh Hoàng, cảnh giới Thánh Tôn...
Tần Ninh nhíu mày.
Lẽ nào phải dùng cách đó?
Hắn trăn trở suy nghĩ.
Nhưng tình thế lúc này vẫn chưa quá hỏng bét, nếu thi triển luôn thì hắn lo rằng... các Thánh Đế của Ma tộc sẽ không ló mặt ra.
Nhìn lại cảnh tượng chém giết nhau càng lúc càng khốc liệt quanh đây, cuối cùng Tần Ninh khẽ thở dài.
"Thôi, đành vậy".
Dứt lời, Tần Ninh bay lên cao.
Khi ấy, vô số người nhìn thấy hắn bao lên cao, từ trăm trượng đến nghìn trượng, vạn trượng, rồi cuối cùng biến mất tăm.
Dạ Địch Đại Tôn và Ngu Cơ Đại Tôn thầm giật mình, bỗng nhiên có linh cảm không lành.
"Sao con súc sinh này mạnh thế!"
Trên khuôn mặt diễm lệ của Ngu Cơ Đại Tôn đầy giận dữ.
Trước đó họ đã điều tra về Tần Ninh.
Ôn Hiến Chi rất mạnh nên hai người mới phải đích thân ra tay để phòng sự cố ngoài ý muốn.