Năm phương thế lực truyền thừa tiến vào nơi này đều phải xem vận may.
May mắn thì đặp được truyền thừa gia tộc mình, rất nhanh được tăng cấp lớn.
Nếu không may sẽ không gặp được, sẽ bị hắn nẫng tay trên, cướp đi truyền thừa.
Sau đó họ đi mấy ngày liên tục.
Mọi người theo Tần Ninh đến giữa một sơn cốc.
Trong sơn cốc vô cùng ẩm ướt, dường như vừa có trận mưa lớn.
Giọt nước đọng trên cành cây ngọn cỏ nhỏ xuống, tỏa ra vài phần tươi mát thoát tục.
Đi sâu vào trong sơn cốc cho người ta cảm giác không còn bị áp lực.
Càng đi sâu vào trong, cuối cùng mọi người đến trong một tòa sơn cốc được bao quanh bởi mấy ngọn núi thấp nhỏ.
Mặt đất sơn cốc được phủ đầy đá cuội, nhìn qua lại thấy sơn cốc rộng lớn có đến mười bốn đầm nước.
Những đầm nước lớn nhỏ khác nhau.
Đầm lớn nhất có đường kính rộng mười mấy trượng, đầm nhỏ nhất lại có đường kính không đến bốn năm trượng.
Nhìn thấy những đầm nước này, Tần Ninh lại thở nhẹ nhõm.
“Nơi truyền thừa của mười bốn vị tiền nhân động thiên Kính Nguyệt”.
Tần Ninh vừa dứt lời, ánh mắt mọi người đều tỏa ra tinh quang.
“Xem ra vẫn chưa bị người của động thiên Kính Nguyệt tìm được”.
Vừa dứt lời, mọi người cũng đều kích động.
Tần Ninh lại gần đầm nước, bàn tay nhẹ nhàng thả vào trong đầm, từng ngọt nước dâng lên thành sương trắng xóa lượn lờ vờn quanh.
Cùng với khí sương dâng lên, cơ thể Tần Ninh dường như bị từng luồng khí lạnh bao phủ.
Lúc này cơ thể Tần Ninh đứng cao thẳng giữa từng đạo thánh văn đang ngưng tụ.
Khí thế hào hùng bùng phát.
Nước trong một số đầm sôi sục, có một số đầm lại hóa thành hàn băng.
“Viên Viên! Sương Nhi!”
Tần Ninh trực tiếp lên tiếng: “Hai người các nàng chuẩn bị tiến vào đầm thứ nhất và đầm thứ ba ở bên trái!”