Hai người Tề Phi Vân và U Hồn Thiên lập tức tiến đi trước lên thăm dò.
Một lúc sau, hai người quay lại với vẻ mặt khó coi.
“Sao thế?”
Hạo Thiên không nhịn được hỏi.
“Là người của Yến gia”.
Vẻ mặt của Tề Phi Vân mang theo chút đau xót nói: “Tộc trưởng Yến Thần và hai vị lão tổ Yến Thiên Bảo, Yến Ngọc Sơ còn có Yến Nam Vân và đoàn người Yến gia bị giết không sót một ai!”
Bị giết rồi!
Sau đó mọi người đều xông lên phía trước.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngây người.
Trong một dãy núi, hơn trăm xác chết nằm ngổn ngang la liệt, tràn ngập mùi máu tanh.
Có một số người thậm chí đầu và tay cũng không biết ở chỗ nào…
Lúc này Tần Ninh đi lên trước, quan sát thật kỹ.
“Nơi này là nơi phong cấm truyền thừa tổ tiên của tộc Đoạn Tình”.
Tần Ninh chậm rãi nói.
Nghe thấy lời này mọi người càng sửng sốt.
“Người của Yến gia đã phát hiện ra nơi này, sau đó đúng lúc gặp phải người của tộc Đoạn Tình, rồi bị bọn họ giết?”, Dịch Bình Xuyên suy đoán nói.
“Chưa chắc”.
Tần Ninh lại chậm rãi nói: “Bị ai giết thì không nói trước được, nhưng truyền thừa của mười hai vị tổ tiên tộc Đoạn Tình đúng là bị lấy đi rồi”.
Lời vừa được nói ra, tâm trạng của tất cả đều căng thẳng.
Truyền thừa của mười một vị Thiên Võ Đạo rơi ra năm đó bị họ lấy đi.
Mặc dù không tương xứng nhưng họ cũng đều được tăng cấp rất lớn.
Còn người của tộc Đoạn Tình được tăng cấp…
Chắc chắn mạnh hơn bọn họ.
Mười một đạo!
Vậy nói không chừng sẽ có thêm mười một vị Thánh Vương lục hiền, Thánh Vương cửu hiền, thậm chí là… Thánh Hoàng!
Trên đoạn đường tiếp theo mọi người cũng mất chút niềm hưng phấn.
Một nơi truyền thừa đã bị người của tộc Đoạn Tình lấy được, rốt cuộc tăng cấp lớn thế nào thì không ai có thể biết.
Tần Ninh không quan tâm đến việc này.