“Nhưng sau gần tám vạn năm, các ngươi lại chìm vào giấc ngủ, lại cảm thấy mình là chúa tể”.
“Hôm nay, Tần Ninh ta đến để đánh cho các ngươi tỉnh lại!”
“Năm đó các ngươi sợ Ngự Thiên Thánh Tôn thế nào, thì hôm nay các ngươi sẽ sợ Tần Ninh ta như thế!”
Cùng với từng lời nói của Tần Ninh, thậm chí Thiên Chấn Thương còn xuất hiện vẻ hoảng sợ.
Người đứng trước mắt dường như không phải Tần Ninh, mà là Ngự Thiên Thánh Tôn dẫm lên năm phương thánh cảnh truyền thừa, khuấy động long trời lở đất chỉ với sức mạnh bản thân năm đó.
Không thể nào!
Ngự Thiên THánh Tôn sớm đã không còn, đã là lịch sử.
“Vẻ cao ngạo vừa nãy đâu rồi?”
Tần Ninh nhìn sang Thiên Chấn Thương, lên tiếng nói: “Bây giờ lấy ra vẻ cao ngạo vừa nãy của ngươi đi!”
Lúc này, cơ thể Thiên Chấn Thương hơi run lên.
Lão ta… có thể giết Tần Ninh không?
Tần Ninh chém giết Thiên Tử Thương và Võ Tường như nước chảy mây trôi, lại đến Tần Ninh phá Thiên Võ Lôi Phong Quyết của lão ta dễ như trở bàn tay.
Từ đầu đến cuối Tần Ninh đều tràn đầy tự tin.
Lão ta thực sự có thể đối phó Tần Ninh không?
Thiên Chấn Thương dao động.
“Ha ha… Thiên huynh lại bị những lời nhảm nhí này làm kinh sợ ư?”
Đúng lúc này một tiếng cười đột ngột vang lên.
Cùng với tiếng cười vang lên, từng bóng hình lướt không trung đi đến.
Người dẫn đầu mặc áo choàng dài, mái tóc dài hơi rối, thần thái tự do tự tại phóng túng.
“Đoạn Sơn Hà!”
Nhìn thấy người đến, Thiên Chấn Thương hơi ngẩn người.
“Thiên huynh, dù sao cũng chỉ là cảnh giới Tiểu Thánh Vương, chẳng lẽ mấy người chúng ta còn có thể bị một Tiểu Thánh Vương dọa sợ vỡ gan à?”
Một giọng nói khác cùng lúc vang lên.
Cùng với giọng nói đó vang lên, mọi người có mặt đều dồn ánh mắt qua.
Chỉ thấy ở bên khác, một đội người hùng dũng uy nghiêm có đến hơn trăm người cũng đi đến.
“Mặc Vân Diễn!”
Thiên Chấn Thương nhìn thấy người đến, vẻ mặt cũng dịu dần.