Lão ta vừa dứt lời, Tần Ninh lại phì cười.
Cười nói: “Coi thường ta hả? Các ngươi đâu chỉ coi thường ta?”
“Năm đó chú ấn mà Ngự Thiên Thánh Tôn để lại, giám sát năm phương truyền thừa các ngươi, đối diện Ma tộc, nếu không ra tay chắc chắn bị chú ấn giết chết”.
“Nhưng kết quả thì sao… một người giả chết, chạy thoát khỏi ràng buộc của chú ấn”.
“Nếu Ngự Thiên Thánh Tôn biết, người cảm thấy với tính khí của hắn, các ngươi… có thể sống sót không?”
Vừa dứt lời, Thiên Chấn Thương lại cười lớn ha ha.
“Ngự Thiên Thánh Tôn? Hắn ở đâu?”
Thiên Chấn Thương lạnh lùng nói.
“Nếu bây giờ hắn còn sống, cũng vẫn ở trong Hạ Tam Thiên, làm sao có thể không xuất hiện?”
“Trong trận chiến diệt ma năm năm trước, năm phương ta ra tay, đại quân Ma tộc xuất quân, Ngự Thiên Thánh Tôn thì sao? Hắn không xuất hiện!
Điều này cho thấy hắn đã không còn ở trong thánh vực Thiên Hồng”.
Thiên Chấn Thương cười lạnh lùn nói: “Ngươi thực sự cho rằng mọi người đều là kẻ ngốc hả? Sẽ thật sự còn kiêng sợ Ngự Thiên Thánh Tôn ư?”
Tần Ninh nghe lời này, liền hiểu ra vỗ đầu cười khổ nói: “Thực sự là vậy… thì ta là kẻ ngốc rồi…”
Thiên Chấn Thương hừ một tiếng nói: “Thực lực của ngươi, ta đại khái nhìn ra rồi, hồn áp Thánh Vương, có thể sánh với cảnh giới Thánh Vương lục hiền, nhưng so với ta thì vẫn còn kém xa”.
“Không thi triển Thiên Võ Phong Lôi Quyết, Thiên Chấn Thương ta cũng có thể giết ngươi”.
Vừa dứt lời, Tần Ninh nhìn sang Thiên Chấn Tương, từ từ nói: “Thế ngươi đang đợi cái gi?”
“Đến giết ta đi!”
Lời vừa được nói ra lúc này Thiên Chấn Thương lại ngập ngừng bước chân.
Lúc này lão ta do dự.
Giết… Tần Ninh?
Thực sự có thể không?
Tên này liệu còn có che giấu thủ đoạn và bản lĩnh khác không?
Thiên Chấn Thiên đứng tại chỗ, không tiến lên.
Tần Ninh giọng ôn tồn mang theo vẻ lạnh lùng: “Trước đây, năm phương truyền thừa các ngươi không sợ trời không sợ đất, tự nhận là chúa tể cường mạnh nhất thánh vực Thiên Hồng”.
“Ngự Thiên Thánh Tôn xuất hiên, đánh cho các ngươi thức tỉnh, khiến các ngươi biết các ngươi không phải là kẻ mạnh nhất”.