Lúc này cuối cùng mấy người Diệp Viên Viên, Dương Thanh Vân đã hiểu ra Tần Ninh muốn làm gì.
“Trong lúc đó sẽ có gánh nặng khá lớn với bốn người các ngươi, cố gắng chống đỡ, hiểu không?”
Thạch Cảm Đương tỏ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ý của sư tôn là mượn Thánh Nguyệt này xem xem rốt cuộc Đường Minh chết thế nào phải không?”
“Ừm”.
“Sư tôn yên tâm, chúng con chắc chắn có thể chống đỡ”.
Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nếu không chống được cũng phải cố trụ”.
Nói xong Tần Ninh chỉ tay vào mặt trăng.
Ầm…
Tiếng ầm ầm dữ dội vang lên…
Lúc này Thánh Nguyệt treo lên không trung đột nhiên dần hạ xuống, hạ xuống…
Cùng với Thánh Nguyệt hạ xuống, hào quang càng lúc càng sáng rõ.
Đến khi Thánh Nguyệt gần như ở gần ngay trước mắt, tất cả mọi người đều cảm thấy dường như Thánh Nguyệt sắp nghiền nát mọi thứ trong địa cung Linh Nguyệt.
Sau đó Thánh Nguyệt dừng lại.
Một ánh hào quang chiếu xuống.
Tiếp đó, tất cả mọi người kinh ngạc phát hiện trong Thánh Nguyệt lại bắt đầu xuất hiện cảnh tượng của địa cung Linh Nguyệt.
Nhưng cảnh tượng của địa cung Linh Nguyệt xuất hiện trong Thánh Nguyệt lại không có bóng dáng của bọn họ.
Lúc này, mấy người Linh Vũ Ngạn, Khương Nhân, Nguyệt Tinh Dạ, Mặc Vân Sơn Minh đều tỏ vẻ mặt kinh ngạc.
“Đây là… hình ảnh!”
“Lịch sử được ghi lại trong Thánh Nguyệt?”
“Sao có thể…”
Lúc này mọi người đều rùng rợn.
Trong lúc bên dưới bàn tán xôn xao, trong Thánh Nguyệt, giữa địa cung Linh Nguyệt có một bóng hình xuất hiện ngay lúc này.
Khi bóng hình đó xuất hiện, tất cả mọi người có mặt đều trầm mặc.
Im lặng yên tĩnh không một tiếng động.
Bỗng nhiên một ông lão tóc hoa râm lên tiếng nói: “Đó là… Ngự Thiên Thánh Tôn”.
Lúc này tất cả mọi người hoàn toàn bị chấn hãi.
Hình ảnh được ghi lại trong Thánh Nguyệt thực sự là lịch sử từng xảy ra trong địa cung Linh Nguyệt!