Tần Ninh nhìn Tề Hành một chút, cười nói: "Chính là những ngọn núi mà ngươi nhìn thấy!"
Hắn vừa dứt lời, hai người Tề Hành và Tề Hoàn đều ngây ra như phỗng.
Những ngọn núi này?
Chính là những Thánh giả kia sau khi chết để lại?
Thế này sao có thể là hơn vạn được?
Vừa rồi Tần Ninh còn nói có trên vạn người bị Vị Ương Thánh Đế chém giết.
Thế nhưng bây giờ đưa mắt trông về phía xa, ít nhất ở đây cũng phải mười mấy vạn ngọn núi!
Dãy Khô Huyết.
Dãy núi chất đống người chết!
Năm đó dường như Vị Ương Thánh Đế cũng là một người độc ác!
Tần Ninh tiếp tục nói: "Đúng là có rất nhiều ngọn núi, thế nhưng một số người quá yếu nên không để lại thánh mộ, một số người chết không có gì hối tiếc cũng sẽ không để lại thánh mộ, hơn nữa nhiều năm qua đã có không ít người từng tiến vào nơi đây, một số người chết nhưng số còn lại còn sống đi ra đều đạt được truyền thừa của thánh giả trong thánh mộ, cho nên đến bây giờ thánh mộ cũng cực kì hiếm thấy".
Huynh đệ hai người nghe vậy thì khẽ gật đầu.
Chỉ là sau khi nghe Tần Ninh giải thích, hai người lại không còn khát vọng với đạo cơ thánh giả như trước nữa.
Trong lòng luôn có chút sợ hãi...
Ba người không ngừng tiến sâu vào trong, không bao lâu sau, Tần Ninh dừng chân lại nhìn hai ngọn núi nối liền mấy trăm trượng, không hề tiến lên nữa.
Tề Hành và Tề Hoàn cũng dừng lại nhìn hai ngọn núi gần sát mình kia.
Hai ngọn núi đều cao bốn năm trăm trượng, màu đỏ như máu mang theo một vẻ đẹp rực rỡ.
Tần Ninh nhìn về phía hai người, cười nói: "Nơi này có vẻ thích hợp với các ngươi".
Tề Hành và Tề Hoàn đều khẽ giật mình.
Thích hợp?
Như thế nào?
Bọn họ cũng không biết Tần Ninh xác định trong những ngọn núi đỏ như máu này ngọn nào tồn tại đạo cơ, ngọn nào không tồn tại.
Thế nhưng Tần Ninh lại hiểu rõ điều này như lòng bàn tay.
Hắn tiếp tục nói: "Đưa tay cho ta".
Hai người lần lượt xòe bàn tay ra.
Tần Ninh lập tức nắm chặt lấy bàn tay hai người, một luồng thánh lực bộc phát, trên lòng bàn tay hai người xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy ra.
Tần Ninh khống chế máu tươi nhỏ xuống mặt đất trước ngọn núi.
Mà ngay sau đó, hai bóng người mờ ảo chậm rãi ngưng tụ.
Tần Ninh nhìn về phía hai bóng người mờ ảo kia, sau đó lại nhìn về phía Tề Hoàn và Tề Hành, cười nói: "Hai vị Đại Thánh Vương này cũng là huynh đệ, khi còn sống tu hành thuật pháp đánh kết hợp, các ngươi cũng là huynh đệ, không còn gì tốt hơn".
"Trực tiếp đi thôi!"
Trong phút chốc Tề Hành và Tề Hoàn vẫn còn có chút ngơ ngác.
Tần Ninh lại nói: "Yên tâm, hãy đi đến trước hai bóng người mờ ảo kia, tiếp theo các ngươi sẽ tự hiểu là như thế nào".
"Nhớ đấy, sau khi thu hoạch được đạo cơ hãy lập tức rời khỏi dãy Khô Huyết, không nên dừng lại ở chỗ này, hiểu chưa?"
Tề Hoàn không nhịn được nói: "Tần tiên sinh thì sao?"
"Ta cần tiếp tục đi sâu vào trong để xem vài chuyện..."