Phong Thần Châu

Chương 265: Vách luyện thể




       Lúc này, mười mấy người đi theo Minh Ung và Vân Khánh Tiêu giết thẳng tới.     Những người này đều là cường thủ cảnh giới Linh Phách, trong chớp mắt xông ra chém giết khiến đám Vượn Thẳng kia không thể chống đỡ.     Bụp bụp bụp…     Từng tiếng động vang lên, dưới sự hủy diệt của mười mấy người kia, đám Vượn Thẳng đột nhiên gào rú rút lui.      Tần Ninh nhìn thấy cảnh tượng này thì khẽ cau mày.     “Công tử, sao vậy?”     “Rất kỳ lạ”, Tần Ninh nhìn bốn phía, nói: “Trong bốn khu vực lớn thì linh thú đều được phân chia rõ ràng, theo lý mà nói, Vượn Thẳng không phải ở khu vực núi Bắc Uyên, ở phía Bắc này”.     “Hơn nữa, lại còn tập trung thành đội…”     Tần Ninh vừa dứt lời, mọi người đã xôn xao căng thẳng hơn hẳn.     Xem ra, Vạn Linh Vực mà Huyền Minh đại trận phong ấn thật sự có chút kỳ quái.     Tần Ninh đưa mọi người đi về phía trước.     Sau đó là tới một sơn cốc.     “Tới rồi!”     Nhìn về phía trước, Tần Ninh thở phào.     “Hiệu quả của nơi này cũng tương đương với uyên cốc lúc đầu. Ở đây, từng có mấy chục đạo đài. Dưới mấy chục đạo đài này phong ấn một mảnh linh mạch nhỏ”.     Tần Ninh cười nói: “Bây giờ các vị đi vào bên trong, chọn lấy cho mình một đài để ngồi xuống, có thể ở đây nâng cấp tu vi cảnh giới”.     Nghe Tần Ninh nói vậy, đương nhiên là mọi người vui mừng không thôi.     Mọi người đều được nghe đồn đại về Huyền Minh đại trận đã lâu, lần này các đế quốc, thậm chí cả những thượng quốc đều đích thân tới, chính là vì những bảo tàng trong đây.     Bây giờ, có thể trải nghiệm sự huyền diệu trong đó thì đương nhiên là ai ai cũng vui mừng quá đỗi.     Mấy chục người lập tức chọn lựa đạo đài, ngồi lên trên.     Trong chớp mắt, một luồng hơi thở dồi dào lan tỏa ra khắp nơi.     Toàn bộ không gian đạo đài, như Thất tinh bát quái trận, liên kết với nhau.     Sau đó một luồng linh khí dâng trào, xông vào cơ thể của mỗi người.     Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy sự rung động trong thân thể.     Đây không chỉ là hiệu quả của linh mạch mà còn có cảm giác được quy luật trời đất, rất kỳ lạ.     Tần Ninh giải thích nói: “Ở thời Minh Uyên đại đế, nơi này không ít cảnh giới Linh Phách, cảnh giới Địa Võ, thậm chí có cả võ giả cảnh giới Thiên Võ cũng tu hành ở đây”.     “Mà mỗi lần, họ trải nghiệm tu vi và lĩnh ngộ ở vùng đất này thì sẽ đều được đạo đài ghi lại”.     “Cho nên, ở đây không chỉ có linh khí dồi dào mà còn kiểu như đất truyền thừa”.     Lời này vừa nói ra khiến mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt.     Nếu nói như vậy thì quả thật là ngồi lên đài này là có thể đạt được truyền thừa.     Quả thật quá đơn giản rồi!     Bỗng chốc, mấy chục người, ai cũng không nói thêm nhiều nữa mà bắt đầu cảm ngộ.     Lúc này, Tần Ninh lại đứng ngoài sơn cốc, nhìn mọi người, không đi vào.     Sau đó, thời gian dần trôi qua, nửa ngày sau, Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi tỉnh lại trước.     “Công tử, công tử không tiếp nhận truyền thừa sao?”     “Ta không cần!”, Tần Ninh cười nói.     Vùng đất này chính là nơi năm đó đại đế Minh Uyên và viện trưởng Thiên Thần dùng để dạy dỗ thủ hạ và đệ tử, những tu luyện truyền thừa kia đều thuộc về Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần.     Mà Minh Uyên đại đế và viện trưởng Thiên Thần đều được truyền thừa từ tôn giả Thanh Vân, chính là đồ đệ của hắn.     Cho dù hắn tiếp nhận truyền thừa thì cũng không thể đạt được lĩnh ngộ gì, chẳng qua chỉ là hấp thu một ít linh khí.     Trong Vạn Linh Vực này không chỉ có lợi ích như thế.     “Hai người các cô, lần này ta sẽ chọn cho hai cô một nơi tốt, đủ để cho thực lực của các cô tăng mãnh liệt”.     Tần Ninh chậm rãi nói: “Từ cổ chí kim, các loại thể chất đặc biệt đều có tu vi khác với người bình thường, khiến nhiều người ngưỡng mộ không thôi”.     “Thực ra, thể chất đặc biệt thật sự, nâng cấp cảnh giới tu hành chính là tìm đúng đường thì chắc chắn có thể một bước lên trời”.     “Cho dù là Cửu Chuyển Lung Linh thể của Viên Viên hay Hỗn độn thể của Sương Nhi thì cũng đều như vậy”.     Tần Ninh nhìn Vân Sương Nhi, lại cười: “Đặc biệt là cô, tới giờ mới đạt tới cảnh giới Linh Đài tầng 1, cảnh giới hơi thấp một chút”.     Nghe vậy, Vân Sương Nhi khẽ gật đầu.     Thời điểm xuất phát tu vi của cô ấy muộn, đạt được kết quả này thì đã là sự cố gắng rất lớn để nâng cấp.     “Lần này, ta sẽ chuẩn bị để cô nâng cấp tới cảnh giới Linh Luân!”     Tần Ninh vừa nói ra, Vân Sương Nhi chợt sững sờ.     Cảnh giới Linh Luân?     Bây giờ, cô ấy chỉ là cảnh giới Linh Đài tầng 1, tăng liền 9 tầng đạt tới cảnh giới Linh Luân sao?     Điều này thật sự quá khoa trương rồi đấy nhỉ?     Ánh mắt của Tần Ninh nhìn Diệp Viên Viên, cười nói: “Lần này, thế hoàng thể của Viên Viên phải nâng lên một bậc, tranh thủ đạt tới cảnh giới Linh Phách đấy!”     “Vâng!”     Diệp Viên Viên gật đầu
     Nàng đã hoàn toàn tin tưởng 100% với Tần Ninh.     Đừng nói là cảnh giới Linh Phách.     Kể cả bây giờ Tần Ninh nói cho nàng biết sẽ tiến vào cảnh giới Địa Võ, nàng cũng đều tin!     “Được rồi, các cô đã tỉnh trước thì chúng ta đi trước, ít nhất là họ còn cần một thời gian nữa, ta đưa các cô đi!”     Vừa dứt lời, Tần Ninh sải bước rời đi.     Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi cùng đi theo.     Ba người, không nhanh không chậm lặn lội bước về phía trước trong núi Bắc Uyên.     Vút vút…     Bỗng nhiên, vang lên hai tiếng mũi tên nhọn phá không mà tới.     Trong chớp mắt, một bóng hình vạm vỡ, mãnh liệt xông về phía 3 người Tần Ninh.     Bụp một tiếng, bóng dáng vạm vỡ đó tiến lại gần vị trí phía trước Tần Ninh 100 mét, ầm ầm ngã xuống đất, vết thương trên người vô cùng kinh khủng.     “Ở bên này!”     Một giọng nói vang lên, sau đó, mười mấy người lần lượt đi tới.     Mười mấy người đó đều đeo tên dài sau lưng, tay cầm cung tên, lao nhanh tới, lúc nhìn thấy Tần Ninh thì đều tỏ vẻ cảnh giác.     “Vị huynh đài này, con hổ tinh tham lam này do bọn ta bắn chết, ta nghĩ là các ngươi sẽ không tranh giành với ta chứ?”     “Đương nhiên!”     Tần Ninh khẽ gật đầu, đưa Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi đi vòng qua chỗ bọn họ.     Hổ tinh tham lam là linh thú cấp 2 đỉnh cấp, cảnh giới Linh Đài tầng 8, tầng 9. Thú hạch rất có giá trị, nhưng Tần Ninh cũng chẳng thèm quan tâm đến nó.     Sau đó, khi ba người Tần Ninh rời đi thì mười mấy người kia bắt đầu lấy thú hạch của hổ tinh tham lam.     “Công tử Mộc Vũ, hai cô gái vừa rồi đúng là xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành đấy…”, một võ giả cười hê hê nói.     “Đừng có mà suy nghĩ không nghiêm chỉnh như thế”.     Mộc Vũ mặc một bộ quần áo màu xanh lam, tóc dài buộc lên, hai mắt nheo lại: “Đế quốc Mộc Nguyên của chúng ta đúng là 1 trong 10 đế quốc lớn, nhưng lần này đi vào trong Vạn Linh Vực, không chỉ có đế quốc mà còn có thượng quốc”.     “Nhìn ba người bọn họ lẻ loi như thế, nhỡ đâu là đệ tử của thượng quốc, chọc vào rồi thì không phải là đang yên đang lành tự chuốc nhục vào thân không”.     “Công tử Mộc Vũ nói chí phải”.     Nhìn xung quanh, Mộc Vũ gật đầu nói: “Mọi người cẩn thận một chút, hiếm lắm mới không bị lão già kia đi theo. Chúng ta có thể thoải mái tung hoành ở đây”.     “Vâng!”     Bỗng chốc, một đám người nhanh chóng rời đi.     Lúc này, Tần Ninh đưa Vân Sương Nhi và Diệp Viên Viên xuất hiện dưới một thác nước.     “Chính là ở đây!”     Tần Ninh cười nhạt nói.     Nhìn thấy thác nước, hai cô gái không biết phải làm sao.     Tần Ninh lại nói: “Viên Viên, nơi này có tên là vách Luyện Thể, là thích hợp nhất với cô!”     Tần Ninh chậm rãi nói: “Dưới vách Luyện Thể này, dòng thác mang theo linh tính, đối với những thể chất như linh thể, thánh thể thì có hiệu quả tôi luyện cực lớn”.     “Bây giờ cô xuống dưới vách này, tu hành Cửu Chuyển Ngọc Thân quyết mà ta đã truyền dạy”.     Tần Ninh vừa dứt lời thì Diệp Viên Viên gật đầu, phi thân bay đi.     Tới chân vách, Diệp Viên Viên lại sững sờ.