Từng bóng người lần lượt theo chân Tần Ninh đi dọc theo cầu thang xuống phía dưới.
Chiếc cầu thang này sáng lóng lánh tinh thể với đủ mọi màu sắc, trông rất bắt mắt.
Theo từng bước chân của nhóm Tần Ninh, dường như bọn họ đang rời khỏi thế giới đảo Tề Thiên tới một thế giới khác.
Quả là một trải nghiệm đẹp đẽ khiến người ta thán phục.
Bước tới cuối cầu thang, bọn họ có cảm tưởng mình chỉ mới đi mấy trăm bậc thang, không ngờ xoay người lại nhìn mới thấy cầu thang sau lưng cao vút tầng không dài hàng ngàn, hàng vạn bậc, hoàn toàn không nhìn thấy điểm bắt đầu ở nơi đâu.
“Thất Bảo Miếu Đồ được khắc theo hình dáng của Tam Thanh tiên vực nhưng là Tam Thanh tiên vực triệu năm trước, thu nhỏ lại không biết bao nhiêu lần”.
Tần Ninh giải thích với mọi người: “Cho nên, có lẽ nơi này chỉ có một tòa thành lớn chừng ấy nhưng lại bao gồm tất cả địa vực của Tam Thanh tiên vực”.
“Đương nhiên cũng có thể là rộng trăm nghìn dặm hay triệu dặm… Không chắc được...”, “Mọi người cẩn thận một chút, tạm thời đừng đi lẻ, bản thân Thất Bảo Miếu Đồ là một món Đế khí, mục đích chính là lưu trữ, chức năng chủ yếu là phòng ngự, khả năng tấn công không mạnh, thứ này xuất hiện ở đây, có lẽ là... Bên trong có gì đó huyền diệu...”, “Hơn nữa, hồ Vọng Thiên cũng nhờ bức đồ này mà sinh ra khả năng phụ trợ tu hành cực mạnh nên lại càng không thể xem thường”.
Mọi người đều gật đầu.
“Ồ?”
Đúng lúc này, Diệp Nam Hiên đột nhiên nói: “Kia chẳng phải là cao nguyên Tây Thanh của Tây Thanh Vực ư?”
Diệp Nam Hiên nhìn mảnh thảo nguyên rộng mênh mông vô tận trước mắt, từ địa hình tới cây cỏ đều rất tinh tường.
“Có điều, cao nguyên Tây Thanh là địa vực rộng tới mấy trăm vạn dặm, chỗ này… Còn chưa nổi trăm dặm thì phải?”
Chư vị trưởng lão của Trúc Diệp Tông cũng đều đã nhận ra.
“Quả đúng là vậy...”, “Thực sự là phiên bản thu nhỏ của cao nguyên Tây Thanh!”
“Tông chủ không nói thì suýt nữa ta không nhận ra!”
Mọi người đều tỏ ra kinh hãi.
Cao nguyên Tây Thanh trước mặt quả đúng là phiên bản thu nhỏ không biết bao nhiêu lần của cao nguyên Tây Thanh ở Tây Thanh Vực.
Nghe vậy, mọi người đều tỏ ra kinh ngạc.
Quả nhiên đúng như Tần Ninh mới nói, bên trong Thất Bảo Miếu Đồ này là Tiên Vực triệu năm trước thu nhỏ, được sao chép một cách hoàn hảo! “Đi!”
Mọi người phi mình lên không, bay về phương xa.
Suốt dọc đường đi, núi sông nối nhau, đất đai mênh mông vô bờ.
Rất nhanh, mọi người đã bay qua địa giới Tây Thanh Vực sang địa vực khác.
Phen này thì mọi người đã hoàn toàn chắc chắn.
Tần Ninh lập tức nói: “Nếu vậy thì năm ấy Tam Thanh tiên giáo được đặt ở địa giới của Ngọc Thanh Vực hiện nay, khi đó vẫn còn chưa được gọi là Ngọc Thanh Vực...”, “Chúng ta tới thẳng trung tâm của Tam Thanh tiên vực xem thử xem sao”.
Vù vù vù… Mọi người xuất phát, đi thẳng một mạch.
Chỉ nửa ngày sau, bọn họ đã băng qua vùng đất rộng mấy trăm dặm, tới một nơi thuộc Tam Thanh tiên vực.
“Tam Thanh Thiên Sơn!”
Thời Thanh Trúc mở miệng nói: “Tam Thanh Thiên Sơn của Ngọc Thanh Vực, năm xưa, đây chính là nơi phát tích của Tam Thanh tiên giáo”.
Bước qua dãy núi xếp vòng ngoài.
Nhìn sâu vào bên trong, trông thấy giữa cảnh núi non trùng điệp là những tòa cung điện cao vút, rực rỡ muôn màu đập vào mắt.
Mọi người tới tấp dừng lại trên một đỉnh núi cao, nhìn xuống dưới, cảnh đẹp thu hết vào tầm mắt, khiến lòng người thán phục.
Trên đảo đá có một cầu thang dẫn lên trời, mất hút trong tầng mây, không biết rốt cuộc cao bao nhiêu.
“Đảo nổi lơ lửng, cầu thang lên trời, Tam Thanh tôi rèn lòng ta!”