Phong Thần Châu

Chương 10555: Mạc lão đầu




 

 “Sau đó bị Tam Thanh tiên giáo chặn đánh được mấy chiến thuyền, bọn họ đã cải tiến, cuối cùng giữ lại một con thuyền này, mặc dù uy lực không so được với thuyền Thanh Minh đỉnh cao nhất, nhưng cũng dư sức sánh bằng với Đế khí”.  

 

“Mà quan trọng nhất là thứ này được điều khiển bằng tiên tinh!”  

 

“Tần Ninh nắm vật ấy trong tay, lại có tiên tinh, làm cái gì mà không thuận lợi dễ dàng?”  

 

Linh Cảnh Sơn không khỏi nói: “Tử Vi cô nương, một khi đã như vậy, kẻ này... sợ là cũng không dễ giết”.  

 

Vốn dĩ bên cạnh Tần Ninh đã có vài vị Tiên Vương là Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch, bây giờ lại có thêm con thuyền Thanh Minh này nữa, vậy càng khó hành động.  

 

Người phụ nữ áo bào tím nói: “Giết hắn không phải chuyện mà ngươi và ta có thể làm được”.  

 

“Hơn nữa, nếu bây giờ hắn vẫn chưa nghi ngờ ngươi, ngươi hãy đi vào đó xem sao”.  

 

“Chỉ là... lốc xoáy này...”, Linh Cảnh Sơn khó xử nói: “Nếu ta tiến vào, chắc chắn Tần Ninh sẽ nghi ngờ ta làm như thế nào...”, “Yên tâm đi”.  

 

Người phụ nữ áo bào tím cười nói: “Không chỉ có mỗi mình ngươi có thể đi vào đâu, dưới hồ Vọng Thiên này có rất nhiều cơ duyên, có cường giả tộc ta ra tay loại bỏ một vài cấm chế, rất nhiều người đều có thể đi vào...”, “Tại hạ hiểu rồi”.  

 

Linh Cảnh Sơn lập tức dẫn người điều khiển ba chiếc thuyền chiến đi vào bên trong lốc xoáy... Cùng lúc đó, bên trong lốc xoáy.  

 

Thuyền Thanh Minh xoay tròn theo lốc xoáy, không ngừng đảo quanh, chìm vào sâu bên dưới.  

 

Nhưng mọi người đứng ở trên boong thuyền cũng không cảm thấy điều gì bất ổn.  

 

Lão Thụ Quái nói thầm: “Kì quái...”, “Làm sao vậy?”  

 

“Lúc trước cấm chế này rất mạnh, lần này cảm giác đã yếu đi chút...”, Thần Tinh Dịch ở bên cạnh mở miệng nói: “Liệu có phải là bởi vì quá nhiều Tiên Nhân chúng ta xâm nhập vào đảo Tề Thiên, hoặc là thời gian lâu rồi, cấm chế yếu hơn chút...”, “Cũng có thể”.  

 

Lão Thụ Quái hưng phấn chà xát hai tay, nói: “Mặc kệ như thế nào, cứ nhìn xem dưới hồ nước này rốt cuộc có cái gì huyền diệu trước đi, nếu năm đó hồ Vọng Thiên là nơi mà Tề Hồng Thiên giúp đám thuộc hạ tăng cấp, vậy chắc chắn sẽ chôn giấu chí bảo tuyệt thế nào đó”.  

 

Đây mới là mục đích chủ yếu của bọn họ lần này.  

 

Mặc kệ là bảo bối gì, chắc chắn sẽ có thu hoạch rất lớn.  

 

Thuyền Thanh Minh chở mọi người rơi xuống, thẳng đến cuối cùng rơi vào trên mặt đất dưới đáy hồ.  

 

Liếc mắt nhìn qua, đáy hồ này được phủ kín bằng những tảng đá bằng phẳng, lan tràn tạo ra một con đường lớn, thông đến chỗ nào không biết.  

 

Mọi người đều rời thuyền, đứng ở trên sàn đá, tấm tắc lấy làm kỳ lạ.  

 

“Cẩn thận một chút”.  

 

Hai người Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên đi phía trước dẫn đường.  

 

Đội ngũ trăm người đi dọc theo đường lớn bằng đá, tiếp tục xâm nhập vào sâu bên trong... Sau khi đi được khoảng hơn mười dặm, phía trước xuất hiện một cột nước.  

 

Ánh nước lấp lánh, trong suốt tinh khiết.  

 

Ở sau cột nước là cảnh tượng gì, mọi người đều không thể nhìn được.  

 

“Sư phụ, để con đi trước xem sao”.  

 

Thần Tinh Dịch bước ra, trực tiếp đi qua cột nước, không lâu sau đó lại quay về.  

 

Vẻ mặt Thần Tinh Dịch kích động nói: “Sư phụ, thế ngoại đào nguyên”.  

 

Mọi người đều bước qua cột nước.  

 

Ngay sau đó.  

 

Đập vào mắt là một khu rừng rậm nguyên thủy.   

 

Trong rừng rậm có một vài ngọn núi nhỏ cao trăm mét, liên miên không dứt.  

 

Đưa mắt nhìn lại, cảnh tượng non xanh nước biếc chim hót líu lo đập vào mắt.  

Đây là một nơi thế ngoại đào nguyên, giống như được sinh ra từ tự nhiên vậy.  

 

 

“Mở ra một không gian khác...”, mọi người đều bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy nỗi lòng chạy như bay.  

 

 

“Cẩn thận một chút”.  

 

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Cũng không được tách ra, tiến vào nhìn xem”.  

 

 

“Vâng”.  

 

 

Một hàng trăm người tiến vào trong núi rừng.  

 

 

Đây là thế ngoại đào nguyên thuần túy, vừa cất bước tiến vào trong núi rừng không được bao lâu đã thấy phía trước có một mảnh đất trống, trên đó có một đoá hoa nở rộ đón gió phấp phới, đẹp không sao tả xiết.  

chapter content