Phong Thần Châu

Chương 10556: “Đã chết rồi!”




 

Uẩn Tham Hoa quả thật là một loại dược liệu trân quý cực kỳ hiếm gặp, ở dưới rễ là nhân sâm, mà bên trên lại nở hoa.  

 

Cho dù là rễ hay là hoa đều ẩn chứa giá trị dược hiệu cực kỳ cường đại.  

 

Trưởng lão kia kích động đích nhìn về phía Thần Tinh Dịch và hai vị tông chủ Diệp Nam Hiên.  

 

Hai người cũng đều nhìn về phía Tần Ninh.  

 

Tần Ninh mở miệng nói: “Cẩn thận ngắt lấy, đề phòng có cái gì ngoài ý muốn”.  

 

“Vâng”.  

 

Trưởng lão kia lập tức dẫn theo vài vị tiên đan sư, lấy ra một đống chai lọ và hộp gấm.  

 

Tần Ninh ngồi xổm xuống xem xét Uẩn Tham Hoa này.  

 

Nhụy hoa hiện ra ánh sáng màu đỏ chói loá, ruột hoa thông thẳng xuống dưới, mà khi đào đất lên sẽ thấy ở gốc có từng cái rễ nối liền với một củ nhân sâm, mặc dù dính chút bùn đất, nhưng lại dược hiệu có cực kỳ dư thừa chuyển động.  

 

Vài vị tiên đan sư của Trúc Diệp Tông ngắt lấy một ít nhuỵ hoa để vào trong bình ngọc lớn, lấy linh dịch đặc biệt nuôi dưỡng.  

 

Nếu mang Uẩn Tham Hoa hoàn hảo về Trúc Diệp Tông, thậm chí còn có thể tiếp tục trồng.  

 

Mà đúng lúc này... Bốn phía đột nhiên có từng tiếng bình bịch vang lên.  

 

“Ai?”  

 

Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch lập tức lạnh lùng quát lên.  

 

Bên trái xuất hiện bốn năm người, đều mặc đan bào, khi nhìn thấy đám người Tần Ninh cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.  

 

Nhất là khi nhìn thấy vài vị trưởng lão của Trúc Diệp Tông đang ngắt Uẩn Tham Hoa, ánh mắt lại lóe lên.  

 

Diệp Nam Hiên hùng hùng hổ hổ nắm đao.  

 

Dù sao hắn ta cũng là một vị Tiên Vương sơ kỳ, cho dù như thế nào, đưa mắt nhìn khắp Tam Thanh tiên vực, đưa mắt nhìn khắp Tiên Giới, hắn ta cũng không xem như kẻ yếu.  

 

Vài vị đan sư kia cảm giác được sát khí mãnh liệt trong cơ thể Diệp Nam Hiên cũng đều lần lượt dừng bước lại.  

 

Một lão già cầm đầu chắp tay nói: “Tại hạ là Lưu Thiện Vân của Kiếm Thạch các ở Đông Hiền vực, chỉ là cảm thấy được nơi đây có khí tức của Uẩn Tham Hoa nên mới đến xem, cũng không có ý gì khác”.  

 

Đông Hiền vực?  

 

Kiếm Thạch các?  

 

Không phải là Kiếm Thạch các của Kiếm Vu Triết kia chứ! Diệp Nam Hiên lập tức chuyển mũi đao trong tay, sẵng giọng nói: “Kiếm Thạch các hợp tác với dị tộc!”  

 

Nghe nói như thế, Lưu Thiện Vân biến sắc, liền nói ngay: “Vị công tử này, sao lại ngậm máu phun người như thế?”  

 

“Chúng ta chỉ cảm giác được khí tức của Uẩn Tham Hoa nên mới đến đây xem xét, nếu Uẩn Tham Hoa đã bị các ngươi đoạt được, đương nhiên chúng ta sẽ rời đi, là rút đi, mọi người không quấy nhiễu đến nhau”.  

 

“Nhưng ngươi vừa mở miệng đã nói xấu chúng ta là có ý gì?”  

 

Sắc mặt Diệp Nam Hiên lạnh lùng.  

 

“Đã xảy ra chuyện gì ?”  

 

Đúng lúc này, từng bóng người đi ra từ trong khu rừng xa xa.  

 

Hai người cầm đầu có khí thế cường đại.  

 

Người bên trái có dáng người thon dài, mặc kính phục, khuôn mặt lạnh lùng.  

 

Người bên phải nhìn qua tương đối ôn hòa, mái tóc dài tản ra, có chút tiêu sái.  

 

“Đại nhân!”  

 

Lưu Thiện Vân nhìn về phía người đàn ông lạnh lùng bên trái, chắp tay nói: “Chúng ta chỉ cảm giác được khí tức của Uẩn Tham Hoa nên mới đến xem, người này vừa mở miệng đã nói chúng ta hợp tác cùng dị tộc”.  

 

Người đàn ông lạnh lùng kia nhìn về phía Diệp Nam Hiên.  

“Tại hạ là Kiếm Vũ Hoa của Kiếm Thạch các!”  

 

 

Kiếm Vũ Hoa tự giới thiệu, sau đó nhìn chằm chằm Diệp Nam Hiên, không khỏi nói: “Vị bằng hữu này, ngậm máu phun người cũng không tốt đâu, mặc dù Kiếm Thạch các chúng ta không phải thế lực trong vực cường đại ở Tam Thanh tiên vực, nhưng cũng không chấp nhận được bị người khác bát nước bẩn”.  

 

 

Diệp Nam Hiên cười haha nói: “Kiếm Vu Triết có phải là đệ tử của Kiếm Thạch các các ngươi hay không?”  

 

 

Kiếm Vu Triết! Kiếm Vũ Hoa liền nói ngay: “Ngươi đã gặp Kiếm Vu Triết?  

 

 

 

 

Diệp Nam Hiên nói thẳng.  

Khuôn mặt của Kiếm Vũ Hoa run lên, lộ ra vẻ đau đớn.