Phong Thần Châu

Chương 10532:




“Các ngươi lùi ra xa một chút, ta sẽ điều khiển con thuyền này”.  

 

 

Đại Hoàng không nói hai lời, phi thân lên, đã muốn nhảy xuống khỏi con thuyền lớn.  

 

Con chó này, có nguy hiểm, chạy trốn còn nhanh hơn bất cứ ai.  

 

Ầm! Tiếng nổ trầm thấp vang vọng.  

 

Khí tức khiến người ta hồi hộp bùng nổ ra.  

 

Chiếc thuyền chiến khổng lồ phát ra tiếng run rẩy kịch liệt dưới sự điều khiển của Tần Ninh.  

 

Từng luồng khí tức lan ra cuồn cuộn.  

 

Sát khí khiến tim người ta phải đập nhanh không ngừng dao động.  

 

Từ trên xuống dưới cơ thể Tần Ninh, khí tức không ngừng lan tràn.  

 

Rất nhanh, trên thân tàu đều đã xuất từng đợt ký hiệu, những ký hiệu này nối liền liên tiếp một chỗ giống như xiềng xích, bao vây lại toàn bộ chiếc chiến thuyền.  

 

Rầm rầm rầm... Tiếng rung động vang lên.  

 

Con thuyền khổng lồ mắc cạn ở bờ biển vào giờ phút này đã dần dần rung động.  

 

Sau đó thân tàu khổng lồ bắt đầu phi nhanh vào trong lòng sông.  

 

Những tiếng ầm ầm không ngừng vang vọng.  

 

Ầm ầm... Thân tàu chạy ra giữa sông.  

 

Khi con thuyền chiến khổng lồ rơi vào trong nước, Tần Ninh lấy ra hết viên tiên tinh này đến viên tiên tinh khác.  

 

Lực lượng của tiên tinh tràn vào các vị trí trên thân tàu theo từng ký hiệu.  

 

Sau đó thuyền Thanh Minh khổng lồ bắt đầu rẽ sóng đi trên nước sông.  

 

Bọt sóng cuồn cuộn bốc lên.  

 

Nhưng mấy người Tần Ninh đứng ở trên boong thuyền lại không có cảm giác xóc nảy.  

 

Thoải mái giống như đang đứng ở trên đất bằng vậy.  

 

Lực lượng tiên tinh bùng nổ, thân tàu rẽ sóng đi trên sông... Lúc này.  

 

Bờ biển.  

 

Sau khi Đại Hoàng nhấc cái chân ngắn ra khỏi nước sông, vừa mới quay người lại đã thấy con thuyền to lớn sắp đi đến bờ bên kia rồi.  

 

“Hả?  

 

Ê! Ê ê ê!”  

 

Đại Hoàng ngây ngốc trừng to mắt chó hô lớn: “Đừng đi, đừng đi, quên mất một người rồi, cẩu gia Dương Thiên Vũ ta còn chưa lên thuyền mà!”  

 

Gió quá to, sóng quá lớn, dường như lúc này đã không nghe được giọng nói của Đại Hoàng nữa.  

 

Mắt thấy con thuyền biến mất, Đại Hoàng nhìn nước sông chảy siết, nhưng không dám bơi theo.  

 

Có quỷ mới biết rốt cuộc dưới con sông này có quái vật gì đang ẩn nấp! Đúng lúc này... Giữa lòng sông u ám, một bàn tay vươn ra chộp lấy Đại Hoàng tới.  

 

Đó là một cành cây.  

 

Thân cây đi tới trước mặt Đại Hoàng, lộ ra một khuôn mặt già nua, cười ha ha nói: “Quên mất ngươi rồi”.  

 

Nói xong, thân cây kia hóa thành một bàn tay già nua khô quắt, bay thẳng đến phía Đại Hoàng.  

 

“Ta... đậu má...”, vèo một tiếng, Đại Hoàng còn chưa kịp phản ứng lại đã hóa thành một tia chớp màu vàng, bị kéo đi như bay.  

 

Ven đường đi, quả nhiên giữa sông có những con thú lớn đen sì kỳ quái, thỉnh thoảng còn bay vút lên muốn nuốt chửng Đại Hoàng.  

 

Đến khi rơi xuống trên boong thuyền, Đại Hoàng mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển.  

 

Lúc này Diệp Nam Hiên tiến lên, cười nói: “Ai bảo ngươi chạy xa như vậy làm gì...”, “Gâu gâu...”, Đại Hoàng cực kỳ tức giận, trực tiếp lao vào cắn xé.  

 

Một người một chó ầm ĩ hẳn lên.  

 

...Đi đến bờ biển.  

 

Mấy người đều rời thuyền.  

 

Tần Ninh vung tay lên, con thuyền khổng lồ mấy trăm trượng kia dần thu nhỏ lại, thẳng đến cuối cùng hóa nhỏ xuất hiện ở trong lòng bàn tay Tần Ninh.  

 

“Thứ tốt, có thể thu phóng tự nhiên, ở trong biển hay trên không trung, đều là phương tiện di chuyển rất tiện lợi!”  

 

Cửu Anh nghe nói như thế thì vô cùng vui vẻ.  

 

Ít nhất không cần bị Tần gia cưỡi nữa.  

Nhưng mà quả thật mấy ngày nay nó không được ổn lắm.  

 

 

Tần Ninh không cho nó ngủ đủ giấc, cả ngày đều thò đầu ra ở trên vai Tần Ninh, khi thì bay ra đi tìm hiểu tin tức, khi thì dừng lại ở nơi nào đó tra xét tình hình.  

 

 

Thân là mãnh thú, nên có giác ngộ của mãnh thú! “Được rồi, đi ra ngoài đi!”  

 

 

Tần Ninh mở miệng, nhìn về phía Lão Thụ Quái, cười nói: “Lão Liễu, ngươi đi theo ta, ta đảm bảo ngươi sẽ được ăn ngon uống say, nhưng nếu ngươi muốn chạy...”, “Không chạy không chạy, tuyệt đối không chạy!”  

 

 

Lão Thụ Quái ngượng ngùng cười nói: “Ta đã nghĩ sẽ đi theo Tần gia ngài ăn ngon uống say rồi, không muốn tiếp tục sống cô đơn nữa”.  

 

 

Lúc lão già này cười rộ lên mới thấy thiếu mất hai cái răng cửa, nhìn qua vô cùng cổ quái.  

 

 

Mấy người cùng nhau chui ra khỏi đất ngầm, trở về đại điện.   

chapter content