Phong Thần Châu

Chương 10530: Tiếng kêu gào thê thiết vang lên không dứt.




 Nói xong, Lão Thụ Quái xoay người lướt trên đất.  

 

 

Hai chân hoá thành rễ cây cắm chặt xuống đất, ngay sau đó thân hình nó liền kéo dài, lan tràn sang bờ bên kia.  

 

Rất nhanh.  

 

Một cái cầu cổ xưa bằng thân cây do Lão Quái Thụ biến thành đã kéo dài qua con sông lớn màu đen.  

 

Diệp Nam Hiên dẫn đầu bước lên trên thân cây.  

 

Đại Hoàng theo sát sau đó.  

 

Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Tần Ninh, Thần Tinh Dịch cũng lần lượt đi lên cầu.  

 

Đi đến giữa cầu, trên thân cây kia đột nhiên mọc ra một con mắt, nhìn vào dưới váy Diệp Viên Viên và Thời Thanh Trúc.  

 

Tần Ninh híp mắt.  

 

Thần Tinh Dịch bước qua, dẫm một chân xuống.  

 

“A!”  

 

Một tiếng kêu đau vang lên, thân cầu run rẩy.  

 

Mấy người đều cảnh giác.  

 

“Lão Thụ Quái, ngươi không sao chứ?  

 

Có ổn không?”  

 

Thần Tinh Dịch cười nói.  

 

Đợi đến khi mấy người tới bờ bên kia.  

 

Thân hình Lão Thụ Quái hóa thành bộ dáng của một ông già, nhưng mắt trái lại xanh tím sưng vù.  

 

“Lão Thụ Quái, không có việc gì chứ?”  

 

Thần Tinh Dịch kề vai sát cánh nói: “Không có việc gì thì đừng nhìn lung tung, nếu không cẩn thận thân cây của ngươi sẽ bị sư phụ ta lấy làm củi đốt đấy...”, Lão Thụ Quái liền nói ngay: “Nào có chuyện đó, nào có chuyện đó...”, Thần Tinh Dịch cười ha ha nói: “Bàn về háo sắc, thật ra ngươi rất giống ta, nhưng mà sư nương của ta cũng không phải là người ngươi có thể nhìn lung tung được, rõ chưa?”  

 

“Nhớ kỹ rồi, nhớ kỹ rồi...”, không ngờ được lão già này còn là một cái cây háo sắc.  

 

Ở bờ sông bên kia đúng là có một con thuyền.  

 

Thuyền đỗ ở bên bờ, đó có thể thấy được mạng nhện bám dày đặc, có vẻ đã mắc cạn ở trong này rất nhiều năm.  

 

Lão Thụ Quái lúc này mở miệng nói: “Chiếc chiến thuyền này không phải đến từ Tam Thanh tiên vực, mà là năm đó người của tộc Thanh Giác đã đi chiếc chiến hạm này xuyên qua lối đi không gian đến đây”.  

 

“Trận chiến năm đó đã khiến trời sụp đất nứt, từng vị Tiên Đế, Tiên Tôn của Tam Thanh tiên giáo đều đã chết hơn nửa, Tiên thánh, Tiên hoàng, Tiên Vương lại càng không cần phải nói”.  

 

“Đi lên xem!”  

 

Chiếc chiến hạm này cao trăm trượng, dài mấy trăm trượng, quả thực giống như một ngọn núi vắt ngang qua trời đất vậy.  

 

Bề ngoài của nó được chế tạo bằng một gỗ, nhưng loại gỗ này lại cứng rắn như sắt đá, tính chất nhẹ nhàng.  

 

Đi vào boong tàu, mấy người đứng ở trên boong tàu, quả nhiên là vô cùng nhỏ bé so với con thuyền mấy trăm trượng này.  

 

Đứng trên boong thuyền mới thấy thân thuyền cao hơn ba tầng, mỗi một tầng đều vô cùng nguy nga.  

 

Trên đỉnh thuyền còn có từng cột buồm, có tổng cộng ba mươi sáu cánh buồm, vải bạt đã căng ra trên không không biết bao nhiêu năm, nhưng vẫn còn hoàn hảo như lúc ban đầu, chẳng qua đã cũ đi rất nhiều.  

 

Mà ở chính phía trước boong thuyền có một tấm bia đá đứng sừng sững.  

Bên trên viết từng đoạn ký tự rậm rạp, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy choáng đầu hoa mắt.  

 

 

“Đây là chữ cái của tộc Thanh Giác, con thuyền này tên là thuyền Thanh Minh, được một đám tộc nhân của tộc Thanh Giác dùng để tiến vào Tam Thanh tiên vực, hẳn là bị người của Tam Thanh tiên giáo đánh hạ”.  

 

 

Lão Thụ Quái nhìn thấy tấm bia đá, nói: “Những thứ được ghi lại bên trên đều là tên của tộc nhân tộc Thanh Giác, có khoảng hơn hai ngàn cái tên...”, Diệp Nam Hiên kinh ngạc nói: “Lão Thụ Quái, ngươi còn biết đọc chữ của đám dị tộc ngoài thế giới sao?”  

 

 

“Hừ, không tính là bản lĩnh gì cả”.  

 


“...”, Lão Thụ Quái lúng túng, nói: “Sống lâu rồi, mấy năm nay đều dựa vào dị tộc để sống, đương nhiên sẽ hiểu được chữ viết, văn hóa, món ngon của của bọn họ rồi!”  

 

 

Tần Ninh lập tức nói: “Ngươi đã từng cẩn thận kiểm tra chiếc chiến thuyền này rồi sao?”