Linh Nguyệt tiên tử kéo Thời Thanh Trúc cùng đi vào trong cung điện.
Mặc dù có vẻ như Linh Nguyệt tiên tử có quan hệ rất tốt với Thời Thanh Trúc nhưng Tần Ninh cảm thấy người phụ nữ này thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Thần Tinh Dịch.
Tần Ninh không khỏi nhìn Diệp Viên Viên đi bên cạnh mình, hỏi: “Linh Nguyệt... và Dịch Nhi...”, “Ừm”.
Diệp Viên Viên nói thẳng: “Hồi Thanh Trúc ở Ngọc Thanh tiên cung, Thần Tinh Dịch chịu trách nhiệm liên lạc với nàng ấy, ngày qua tháng lại, hắn ta bắt đầu thân thiết với vị Linh Nguyệt tiên tử này, chàng cũng biết tên đệ tử này của chàng là người thế nào rồi đấy, hầu hết phụ nữ thân thiết với hắn ta đều đã ngủ với hắn ta rồi!”
Tần Ninh không phản bác được.
Lúc ở Trúc Diệp Tông, thỉnh thoảng Tần Ninh vẫn thấy Thần Tinh Dịch liếc mắt đưa tình với Tứ trưởng lão Chư Chỉ Lan.
Về sau thì tới Vũ Vô Tuyết! Sau đó còn có Ninh Chi Vi của Ninh gia ở Thái Ninh Vực.
Tính cả người này nữa là đã năm người rồi! Hơn nữa còn đủ loại, loại người gì cũng có.
Tần Ninh liếc nhìn Thần Tinh Dịch.
Tiếc là lúc này Thần Tinh Dịch đang bị giáp tiên Thái Hư Linh trói buộc nên đi đứng rất vất vả, thấy Tần Ninh nhìn mình, Thần Tinh Dịch cười nói: “Sư phụ, con không sao, làm quen là sẽ ổn thôi”.
Ông đây đâu có quan tâm xem ngươi có sao hay không đâu chứ?
Chẳng lẽ ta còn không biết ngươi có sao hay không à?
Giáp tiên Thái Hư Linh là Đế khí, một Tiên Vương nhỏ nhoi như ngươi dung hợp nó thì cứ chờ đó, sau này tha hồ mà chịu đựng! Cả nhóm đi cùng nhau vào cửa, tiến vào trong cung điện...
Toà cung điện này có tường cao bao quanh bốn phía, điêu khắc tiên văn phức tạp nhưng hiện tại đã bị phá giải.
Vào bên trong cung điện nhìn lại mới thấy đình viện lớn nhỏ nằm san sát, nối tiếp nhau.
Nhìn sơ qua có vẻ như cũng không có chỗ nào kỳ lạ.
Tưởng Vân Sinh nhìn về phía bọn Tần Ninh, khách sáo nói: “Không phải bọn ta cố ý làm khó con chó này mà là bọn ta vào đây xem thử, kết quả con chó vàng này không nói tiếng nào đã tấn công người khác nên bọn ta mới đánh đuổi nó đi!”
Thời Thanh Trúc cười nói: “Không sao, không hề gì, có điều các ngươi có phát hiện được gì ở đây không?”
Tưởng Vân Sinh, Linh Nguyệt tiên tử đều lắc đầu.
Lúc này, Đại Hoàng tới bên chân Tần Ninh, nói nhỏ: “Tần gia, nơi này chắc chắn có điều kỳ diệu, tin ta đi, ta ngửi thấy mà”.
Tần Ninh lập tức nói: “Không biết liệu bọn ta có thể đi xem quanh đây không?”
“Đương nhiên là được”.
Linh Nguyệt tiên tử đáp luôn.
Tưởng Vân Sinh cũng gật đầu.
Hai người này đều là cảnh giới Tiên Vương, đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung giống Thời Thanh Trúc, địa vị, thân phận rất cao.
Đại Hoàng thấy vậy lập tức kéo Tần Ninh chạy về một hướng nào đó.
Diệp Nam Hiên và Diệp Viên Viên lập tức đuổi theo.
Thần Tinh Dịch cũng đi theo nhưng đi rất chậm.
“Mọi người tản hết ra đi!”
Tưởng Vân Sinh mở miệng nói: “Chư vị Trúc Diệp Tông cũng tới đây xem thử, mọi người phải nhớ đừng gây xung đột”.
“Vâng”.
Chư vị đệ tử Ngọc Thanh tiên cung tới tấp tản ra.
Cung điện này có khá nhiều gian phòng, đủ chỗ ở cho tận vài trăm người, chẳng khác gì một cung đình nhỏ.
Người của Trúc Diệp Tông cũng tới tấp tản ra, xem xét xung quanh.
Thời Thanh Trúc hàn huyên, tán gẫu với Linh Nguyệt tiên tử.