Phong Thần Châu

Chương 10500: “Giờ muốn đập chết các ngươi hẳn là rất đơn giản”.




 Lúc này, bốn người đứng gác trước cửa cung cũng đã nhìn thấy bọn Tần Ninh, ai nấy đều cảnh giác, một người đi vào trong cung điện để bẩm báo.  

 

 

Thế nhưng, khi ba người còn lại nhìn thấy Thời Thanh Trúc đi bên cạnh Tần Ninh thì cả ba lại ngẩn ra, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới.  

 

“Thời sư tỷ!”  

 

Người thanh niên cầm đầu khom người thi lễ, nói.  

 

Thời Thanh Trúc là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, hễ không phải là đệ tử ngọc bài, không cần biết ngươi là ai, bao nhiêu tuổi, nếu gặp đệ tử ngọc bài thì đều phải khách sáo khom người thi lễ.  

 

Mấy vị đệ tử Tiên Quân này đều tới từ Ngọc Thanh tiên cung.  

 

Thời Thanh Trúc không biết bọn họ.  

 

Nhưng bọn họ nhận ra Thời Thanh Trúc.  

 

Thời Thanh Trúc quan sát trang phục của bọn họ thì thấy là đệ tử cốt cán của Ngọc Thanh tiên cung, bèn đáp: “Các ngươi đến đây với ai?”  

 

“Thanh Trúc...”, đúng lúc này, chợt vang lên một tiếng gọi đầy ngạc nhiên.  

 

Mấy người đi từ bên trong ra ngoài cửa cung.  

 

Người phụ nữ đi đầu mặc một bộ váy màu tím nhạt nhưng tà váy chỉ che kín tới bắp đùi còn phần bên dưới là vải sa, để lộ hoàn toàn đôi chân thon dài.  

 

Ngoại hình của người này vừa điềm tĩnh nhưng vẫn ẩn chứa đôi phần tinh nghịch, vừa nhã nhặn nhưng lại cũng hoạt bát.  

 

Ngọc Thanh tiên cung, Linh Nguyệt tiên tử.  

 

“Linh Nguyệt...”, Thời Thanh Trúc nhìn thấy người phụ nữ kia cũng mừng ra mặt.  

 

Hai người đều là đệ tử ngọc bài của Ngọc Thanh tiên cung, địa vị rất cao, quan hệ cũng không tồi.  

 

Đi bên cạnh Linh Nguyệt tiên tử là một thanh niên mặc võ phục bằng lụa ôm sát cơ thể, trông rất tuấn tú, mắt to sáng ngời, hữu thần.  

 

“Tưởng Vân Sinh!”  

 

Thời Thanh Trúc cũng nhìn về phía thanh niên kia rồi cười nói: “Hóa ra là hai người các ngươi ở đây”.  

 

Lúc này, Đại Hoàng xông tới, nhe răng trợn mắt, sủa nhặng xị: “Gâu gâu, chính là tên này đuổi ta đi, còn mắng ta là đồ chó nhà quê!”  

 

Đại Hoàng nhìn thấy Tưởng Vân Sinh, lập tức tỏ ra hung hăng như thể muốn ăn thịt Tưởng Vân Sinh vậy.  

 

Thời Thanh Trúc lườm Đại Hoàng một cái.  

 

Khí thế của Đại Hoàng lập tức giảm bớt.  

 

Nó không dám chọc tới người phụ nữ này.  

 

Tần gia oai phong, lợi hại là vậy nhưng có mấy lần vào buổi tối, nó tận mắt trông thấy người phụ nữ này cưỡi lên người Tần gia, còn mắng Tần gia vô liêm sỉ, không cần thể diện, vậy mà Tần Ninh không hề dám cãi lại.  

 

Ngay cả Tần gia cũng còn phải khuất phục, chắc chắn người phụ nữ này phải lợi hại hơn Tần gia.  

Tưởng Vân Sinh nhìn Đại Hoàng rồi lại nhìn Thời Thanh Trúc, không khỏi chắp tay nói: “Thời sư muội, ta không biết con chó này là của các ngươi…”, “Lúc bọn ta đến đây thì phát hiện ra trong cung điện này có gì rất bất phàm nên lập tức vào trong kiểm tra, không ngờ con chó vàng này lại xông tới nhe răng, sủa bậy, cắn mấy vị đệ tử bị thương nên bọn ta đành phải ra tay”.  

 

 

Đại Hoàng nghe vậy bèn sủa gâu gâu: “Đây là chỗ của Dương Thiên Vũ ta, các ngươi tự tiện xông vào lại không chịu đi ra ngoài, ta không cắn các ngươi thì cắn ai đây?”  

 

 

Dương Thiên Vũ?  

 

 

Một con chó còn có cả tên người à?  

 


Đại Hoàng câm nín.  

 

 

Tần gia đã lên tiếng rồi, có không chịu cũng phải chịu.