Thế nhưng, bất kể trời đất trong tranh thay đổi thế nào thì từ đầu đến cuối vẫn luôn có tám ngọn núi cao sừng sững bất động, vươn mình vững chãi trong tranh.
Cùng với sự biến đổi không ngừng trong bức bích họa, tám ngọn núi cao mỗi ngọn nằm một chỗ, dần dần lộ ra hình thái thật của chúng.
Nhìn kỹ lại mới thấy, vị trí của tám ngọn núi này mơ hồ xếp thành vòng, tạo thành một hình bát quái bủa vây xung quanh.
Lúc này, bàn tay lớn đè xuống.
Tám ngọn núi cao bị đè bẹp nhưng bên trong lại vút lên tới tận trời thứ ánh sáng vô cùng thuần khiết.
Những luồng sáng đó mơ hồ trùng khớp với vị trí trên trận đồ Bát Quái.
Một giây sau.
Bàn tay của Tần Ninh thình lình tóm lấy.
Ầm… Tám ngọn núi cao bị nhổ tận gốc, cảnh tượng bên trong bích hoạ tựa như địa ngục trần gian.
Luồng khí đáng sợ liên tục tràn ra.
Sát khí của luồng khí sau xô đổ luồng khí trước, vút lên tận trời.
Thế nhưng, tất cả những chuyện này chỉ diễn ra bên trong tranh, không ảnh hưởng tới thế giới mọi người đang ở, nếu không chắc chắn sẽ làm rung chuyển cả Tam Dạ cung.
“Lên!”
Tần Ninh thầm nhủ trong lòng.
Lúc này, luồng khí đáng sợ không ngừng lưu động.
Tám ngọn núi cao bị Tần Ninh nhổ ra tận gốc, rời khỏi bức tranh, xuất hiện trong lòng bàn tay của Tần Ninh.
Nhìn lại mới thấy nó không còn là tám ngọn núi cao nữa.
Lúc này, chúng đã thu nhỏ hẳn lại, chỉ to chừng bàn tay, nằm gọn trong lòng bàn tay của Tần Ninh.
Chân của tám ngọn núi cao này là một bệ đá vuông vức.
Nhìn một cách tổng thể, trông nó giống một pho tượng đá.
Bên dưới tượng đá là một bệ đá hình vuông cõng tám ngọn núi cao.
“Tiên khí!”
Bọn Thần Tinh Dịch, Diệp Nam Hiên đều tập trung nhìn vào lòng bàn tay của Tần Ninh.
“Đây là...”, Tần Ninh nhìn pho tượng đá trong tay, không khỏi nói: “Hình như là… Ấn Bát Quái Bộ Thiên!”
Ấn Bát Quái Bộ Thiên ư?
Ánh mắt của bọn họ ánh lên đôi chút tò mò.
“Các ngươi nhìn kĩ đi, bên dưới giống đại ấn ngọc tỉ, bên trên là tám ngọn núi cao phân bố theo vị trí trận đồ Bát Quái, mỗi ngọn núi tượng trưng cho một hướng, Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoài”.
Tần Ninh cẩn thận xem xét chiếc ấn này, chậm rãi nói: “Ta từng đọc được ghi chép trong sách cổ nói rằng, ấn Bát Quái Bộ Thiên này là một tiên khí vương phẩm, nghe nói nó được tạo ra từ tám vùng đất của Tiên Giới thích hợp nhất, tương ứng với các vị trí trong trận đồ Bát Quái”.
“Quy tụ tám ngọn núi thành một thể, còn phần ấn bên dưới thì chắc hẳn là được chế tạo từ ngọc Hậu Thổ Địa Ngục hiếm thấy trên đời”.
Ngọc Hậu Thổ Địa Ngục?
Cái tên này nghe thật kỳ lạ.
“Tiên khí vương phẩm...”, Thần Tinh Dịch lập tức nói: “Sư phụ muốn tặng nó cho đồ nhi ư?”
“Diệp sư huynh dùng đao, Diệp sư nương và Thời sư nương không cần dùng tới tiên khí đặc biệt, chiếc ấn này chẳng phải là hết sức phù hợp với Huyền Hoàng Thần Thể của con hay sao?”
Nghe vậy, Tần Ninh liếc nhìn Thần Tinh Dịch, lạnh nhạt nói: “Chiếc ấn Bát Quái Bộ Thiên này không ai trong số các ngươi sử dụng được cả”.
Không ai sử dụng được ư?
Tần Ninh chậm rãi nói: “Chỉ có ta có thể dùng được nó”.
Thần Tinh Dịch chớp chớp mắt, biểu cảm cạn lời.