Thần Tinh Dịch cười nói: “Con và Diệp sư huynh lấy ba mươi nghìn viên là đủ rồi, một trăm nghìn viên còn lại để cho sư phụ, sư phụ ở Tiên Giới, tiên tinh là vật phẩm giao dịch thông dụng, nhất định sẽ dùng đến nó”.
“Không cần, ta giữ lại mấy nghìn viên còn lại, đủ dùng là được”.
“Đệ tử tuân lệnh!”
Thần Dịch Tinh lập tức lấy mười mấy viên tiên tinh ra giao cho các trưởng lão Tiên Quân ở đây.
Một viên tiên tinh cực phẩm có giá trị hơn trăm nghìn viên tiên tinh hạ phẩm.
Mỗi trưởng lão được chia cho một, hai viên, ai nấy cũng cười đến mức không khép được miệng.
Bình thường tiên tinh cực phẩm chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hôm nay lần đầu tiên được nhìn thấy tận mắt, ai cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa.
Rồi lại nghĩ, hai tông chủ có bốn mươi nghìn viên tiên tinh cực phẩm, mọi người còn nhiệt thành hơn.
Phải biết rằng.
Tiên tinh và tiên đan là thứ thiết yếu để thăng cấp.
Hiện nay Trúc Diệp Tông có được số tiên tinh này, chắc chắn sau này thực lực sẽ tăng vọt.
Thần Tinh Dịch nói ngay: “Nhìn các ngươi kìa, có sư phụ lão nhân gia ở đây, ngày sau Trúc Diệp Tông chúng ta muốn trở thành bá chủ thứ tư ở Tam Thanh tiên vực cũng là chuyện hết sức đơn giản”.
Tất cả các trưởng lão khom lưng, nói: “Thái Thượng tông chủ đại nhân uy vũ!”
Tần Ninh lườm Thần Tinh Dịch.
“Ngươi nịnh gượng quá đấy”.
“Hả?”
Trần Tinh Dịch ngớ ra.
Tần Ninh từ tốn nói: “Tuy Thạch Đầu từ trước đến nay cũng thích nịnh bợ, nhưng hắn nịnh đi vào lòng người, còn ngươi thì đi vào lòng đất!”
Nghe vậy, sắc mặt của Thần Tinh Dịch thoắt cái thay đổi, Diệp Nam Hiên đứng bên cạnh cố nhịn cười.
Ai bảo ngươi nịnh bợ chứ?
Nịnh bợ tiếp đi xem nào?
Trong lòng Diệp Nam Hiên vui như nở hoa.
Tần Ninh không để ý đến những chuyện này, hắn lập tức đi tới chỗ bức bích họa đằng sau.
Đúng là những tiên tinh kia được niêm phong ở bên trong nhưng những bức bích họa bao quanh bốn phía này còn niêm phong rất nhiều thứ khác nữa.
Tiên tinh chỉ mới là khởi đầu.
Tiếp theo sẽ còn có những gì? Tần Ninh vô cùng tò mò.
Hắn nhanh chóng tiếp tục kiểm tra dọc theo bức bích họa, cuốn bích hoạ đằng sau trông rõ ràng hơn nhiều.
Bên trong bức bích họa này có những dãy núi trùng trùng điệp điệp, trên dãy núi ở giữa, cung điện nối nhau san sát, nhìn từ tổng thể, bức tranh này đậm chất thánh cảnh nhà tiên, chỉ có điều, mặc dù tấm bích họa này đã rõ ràng hơn một chút nhưng nhìn chung vẫn hơi qua quýt.
Tần Ninh quan sát thử, chú ý tới ngọn núi cao trong tranh trông hơi kỳ lạ.
“Để ta xem nào”.
Nói rồi, Tần Ninh vẫy tay, chộp tay về phía bức bích họa.
Rất nhanh, bên trong bức bích hoạ thực sự xuất hiện một bàn tay khổng lồ giáng xuống.
Đó chính là bàn tay của Tần Ninh.
Sau khi bàn tay của Tần Ninh giáng xuống, dãy núi rừng trùng điệp kia lập tức rung chuyển ầm ầm, cung điện trong tranh đổ sập.
Bàn tay của Tần Ninh tựa như cánh tay của vận mệnh có thể xoay chuyển Càn Khôn, khiến trong tranh trời long đất lở, khắp nơi hoang tàn.