Tiếng cười kia rất khẽ, nhưng rất nhiều người ở đây đều nghe được.
Kỳ Quân nhíu mày lại.
Tiên Hoàng của Thái Thanh tiên tông?
Không có khả năng! Lần này, Thái Thanh tiên tông có ba vị Tiên Hoàng ra tay, mà Cảnh hỏa tộc đã sớm biết, cũng đã có ba vị Tiên Hoàng ra tay rồi.
Sáu vị Tiên Hoàng đang giằng co nhau ở bên ngoài dãy núi Thái Giang, không có khả năng chạy tới đây được.
Sở dĩ Kỳ Quân đến đây cũng là trùng hợp làm việc ở phía tây Tam Thanh tiên vực, cảm giác được cháu trai mình chết mới lập tức đến đây.
Đám Tiên Hoàng của ba thế lực lớn khác sẽ không thể đến đây được.
“Chỉ là một Tiên Hoàng nho nhỏ mà cũng dám nói hươu nói vượn trong Tam Thanh tiên vực, quả thực là không biết xấu hổ”.
Tiếng cười nhạo vang lên.
Đột nhiên, dưới ánh sáng ngàn dặm trong trời đất xung quanh, mọi người đều thấy trên không trung có một bàn tay to đột nhiên buông xuống.
Bàn tay to vung xuống, trực tiếp bao phủ cả vùng trời đất này, khiến người ta không nhìn thấy rõ xung quanh.
Dưới sự bao phủ như vậy, tất cả mọi người đều cảm giác được dường như bọn họ đã hoàn toàn mất đi liên hệ với thế giới bên ngoài.
“Một vài con chó con mèo đang ẩn nấp cũng đều cút ra đây đi!”
Một tiếng hừ nhẹ vang vọng khắp núi rừng ngàn dặm.
Chỉ một thoáng, cách mọi người chỗ mấy trăm dặm, mấy ngàn dặm, từng bóng người đều bị chấn động lao ra, tập trung về chỗ mọi người.
Nhìn một cái phải có tổng ít nhất hơn một ngàn người, mà trong đó cũng có rất nhiều nhân vật cấp bậc Tiên Vương.
Toàn bộ đều là dị tộc! Cho đến giờ phút này, sắc mặt Kỳ Quân mới âm trầm hẳn lên.
Là ai?
Không ai biết.
Sắc mặt đám dị tộc bị bắt đến từ xung quanh kia cũng vô cùng kinh ngạc.
Bọn họ còn chưa biết tại sao đã bị bắt đến đây rồi.
Mà lúc này, một khí tức khủng bố bùng nổ ra.
Ngay sau đó ở phương xa có từng bóng người đạp không mà đến.
Đám người này đều có khí thế mạnh mẽ, hai người cầm đầu lại cực kỳ nổi bật.
Người phụ nữ bên trái mặc một chiếc váy dài mày trắng, tôn lên dáng người thon dài, phong thái yểu điệu.
Bên ngoài là một chiếc áo choàng dài màu đỏ choàng lên hai vai, mái tóc dài buông xuống, ba nghìn sợi tóc đen tung bay theo gió.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành, sắc mặt mang theo vài phần lo lắng, hai mắt trong suốt như nước, có vài phần lãnh đạm hờ hững.
Mười ngón tay đẹp đẽ đam vào nhau, nhìn qua có chút khẩn trương.
Nhưng mà khuôn mặt xinh đẹp kinh người kia có làm ra biểu tình gì đều làm cho người ta như bị hớp hồn, không rời mắt ra được.
Phía bên phải là một thanh niên.
Nhìn qua một cái, khuôn mặt của thanh niên kia không hề có một tì vết nào, ngũ quan kết hợp lại làm cho người ta không thể rời mắt được.
Tuấn dật phi phàm.