Xa xa, Đại Hoàng vội vàng rụt đầu, mặc niệm: không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta, không nhìn thấy ta.
Bên trong phế tích.
Diệp Nam Hiên cảm giác xương cốt cả người mình như sắp nứt ra.
Mẹ nó đau quá! Hắn ta dựa vào một viên Tịnh Ma Châu Đan để tăng lên tới Tiên Vương, chỉ cảm thấy từ trên xuống dưới cơ thể đều hoàn toàn khác mình trước đây.
Nhưng đao này một căn bản còn chưa chém ra đã bị người ta đập chết rồi.
Chênh lệch.
Thật lớn.
Kỳ Quân lạnh lùng nói: “Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình”.
Vừa dứt lời, Kỳ Quân lại vung tay ra, hư không bốn phía sụp xuống, lực lượng cuồn cuộn.
Nhưng đúng lúc này, một cái đỉnh đồng xanh lao đến, lấy thế sét đánh không kịp bịt tai bao phủ lấy Diệp Nam Hiên.
Sau đó cái đồng rút lui, nhảy vào bên trong lôi kiếp xa xa.
Giữa lôi kiếp trong trời đất.
Một bóng người đẫm máu, quần áo rách nát đứng trong mưa gió lôi điện trông như ma quỷ.
“Tiên Hoàng giỏi lắm sao?”
Giờ phút này cả người Tần Ninh đã nứt nẻ, bị lôi kiếp phá hủy khiến người ta phải run sợ.
“Hôm nay ông đây sẽ thử chém một cái xem sao!”
Nghe nói như thế, Diệp Nam Hiên bị Nguyên Hoàng Đỉnh bao lại vô cùng kích động nói: “Sư phụ vô địch!”
Tần Ninh liếc mắt nhìn Diệp Nam Hiên một cái, không khỏi nói: “Ngu ngốc”.
“Ặc...”, “Ngươi cho là ngươi đang vì vi sư sao?
Một kẻ mới vào Tiên Vương mà lại cầm đao đi chém Tiên Hoàng?”
Diệp Nam Hiên gãi đầu.
Tần Ninh không để ý đến Diệp Nam Hiên nữa, mà nhìn về phía Kỳ Quân, cười lạnh nói: “Đối mặt với dị tộc, Tần Ninh ta chỉ có một chữ - giết!”
Một tiếng hét truyền ra khắp trời đất.
Kỳ Quân nghe nói như thế, vẻ mặt càng thêm lạnh lẽo.
Đã lâu rồi ông ta không gặp được người nào tuổi còn trẻ mà lại ngông cuồng như vậy.
Cho dù là không biết không sợ hay là to gan lớn mật, hôm nay Tần Ninh đều phải chết.
Kỳ Quân vung tay lên, khí tức quanh người ngưng tụ, giống như thời không bên cạnh ông ta đều sụp đổ, từng lực lượng trời đất khác quanh quẩn ra.
Sự khủng bố của Tiên Hoàng khiến lực lượng trời đất cũng phải thần phục.
Tần Ninh hừ một tiếng, vung tay ra, Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng lấp lóe sáng lên, có ánh đèn cũng có ánh lửa.
Mà lúc này Nam Thiên Hỗn Độn Chung cũng lơ lửng trên đỉnh đầu hắn, chuyển động theo một quy luật độc đáo.
Lôi kiếp vẫn đang ngưng tụ, dường như có thể buông xuống bất cứ lúc nào.
Vừa rồi mọi người đều nhìn thấy Diệp Nam Hiên lao tới chém Kỳ Quân.
Bây giờ lại nhìn thấy Tần Ninh giằng co cùng Kỳ Quân.
Thế giới này quả nhiên là quá điên khùng.
Một vị Cửu Thiên Huyền Tiên, cho dù là Cửu Thiên Huyền Tiên đang độ kiếp căn bản cũng không có khả năng chống lại một vị Tiên Hoàng! Lúc này, khí tức của hai người phát ra đến mức tận cùng, chỉ thấy va chạm sắp xảy ra, ai cũng không biết rốt cuộc Tần Ninh đang nghĩ gì, ngay cả Kỳ Quân cũng có chút khó hiểu, cho nên Kỳ Quân cũng không tính toán nương tay gì.