Phong Thần Châu

Chương 10349: "Tiên Quân hạ vị!"




“Tại hạ tên là Tần Ninh!”  

 

 

Tần Ninh cười nói: “Lần đầu gặp mặt, xin chào”.  

 

Chào cái đầu ngươi! Hỏa văn ở hai má Kỳ Manh nhảy lên lên vẻ mặt biến hóa.  

 

Đau đến rút gân! Kỳ Manh chậm rãi nói: “Nhân tộc các ngươi quả thực là gian trá, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì tính là bản lĩnh gì chứ?”  

 

“Haiz, việc này thì ngươi hiểu nhầm ta rồi!”  

 

Tần Ninh cười nói: “Cũng không phải là ta bắt ngươi tới, mà là con chó ngốc này”.  

 

Đại Hoàng ngạo kiều ưỡn ngực lên.  

 

Kỳ Manh nhìn về phía con chó vàng cực kỳ bình thường kia, sau đó nhìn về phía Tần Ninh, hừ một tiếng nói: “Ngươi dám thả ta ra không?”  

 

“Không dám!”  

 

“...”, Tần Ninh cười ha hả nói: “Ngươi chính là cảnh giới Tiên Vương, ta chỉ là Cửu Thiên Huyền Tiên, thả ngươi ra, là ngươi ngu ngốc hay là ta ngu ngốc?”  

 

“Được rồi, có chuyện mau nói, có rắm mau thả, ta còn phải đi cứu người”.  

 

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Kỳ Manh trầm xuống, hờ hững nói: “Ta có thể làm giao dịch với ngươi, ngươi thả ta ra, ta sẽ cho ngươi những thứ ngươi muốn!”  

 

“Cho dù là tiên quyết hay là tiên khí, tiên đan, cùng với thiên tài địa bảo, thậm chí mỹ nhân, ngươi muốn cái gì, ta đều có thể cho ngươi”.  

 

Kỳ Manh nghiêm túc nói: “Ta lấy tổ tiên Cảnh Hỏa tộc để thề, nếu lừa ngươi, ta sẽ không chết tử tế được!”  

 

Nghe thấy lời này, Tần Ninh cũng cười nhạo nói: “Được thôi”.  

 

Được?  

 

Kỳ Manh khó hiểu nhìn Tần Ninh.  

 

Tần Ninh cười nói: “Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc Ôn Ngọc Trạch có bí mật gì, ta sẽ tha cho ngươi”.  

 

Nghe hắn nói vậy, Kỳ Manh biến sắc, lập tức nghiêng đầu đi, nhắm mắt tĩnh dưỡng, không hề mở miệng ra nữa.  

 

Hay lắm! Trong lòng Tần Ninh vô cùng kinh ngạc.  

 

Kỳ Manh này thà chết cũng không muốn nói ra bí mật về Ôn Ngọc Trạch.  

 

Xem ra, bí mật trên người Ôn Ngọc Trạch còn lớn hơn cả tưởng tượng của hắn.  

 

Tần Ninh cũng lười tiếp tục tán gẫu với Kỳ Manh.  

 

Nếu không chiếm được tin tức hắn muốn từ trên người Kỳ Manh, hai người nói chuyện tiếp cũng không có ý nghĩa.  

 

“Đại Hoàng, để ý đến hắn ta, bây giờ người này vẫn không thể chết được, nhưng về sau nếu ta giết hắn ta, tiên đan lấy được...”, vừa nghe thấy lời này, Đại Hoàng rỏ cả nước miếng ra, vội vàng nói: “Yên tâm yên tâm, ta hiểu rồi!”  

 

Tịnh Ma Tiên Đan do một vị Tiên Vương ngưng tụ ra.  

 

Tuyệt đối còn tuyệt hơn cả tiên đan Vương phẩm.  

 

Đời này Đại Hoàng còn chưa được nếm thử tiên đan Vương phẩm bao giờ đâu! Tuyệt đối là đại bổ! Tất nhanh Tần Ninh đã đi đến trước một căn nhà cỏ.  

 

Lý Uyển Thanh đã muốn ở cửa lo lắng chờ đợi lâu ngày.  

“Tần thần y!”  

 

 

Lý Uyển Thanh nhìn về phía Tần Ninh, nói: “Lúc trước Lam sư tỷ không phải cố ý, trước kia Lam sư tỷ và Cù Thanh Thư sư tỷ cùng nhau bái nhập Thái Thanh tiên tông, Cù Thanh Thư sư tỷ có thiên phú rất tốt, mới trở thành thánh nữ, hai người có tình cảm vô cùng tốt, cho nên nhìn thấy Cù sư tỷ bị thương, Lam sư tỷ mới thất thố, thật sự xin lỗi”.  

 

 

Tần Ninh không khỏi nhìn về phía Lý Uyển Thanh, cười nói: “Xem ngươi nói kìa, cô ta đã giải thích rồi, đương nhiên ta sẽ không truy cứu cái gì nữa”.  

 

 

“Dẫn ta đi xem vị thánh nữ của các ngươi như thế nào rồi!”  

 

Hai người tiến vào trong nhà cỏ, Lam Nhược Vân đang canh giữ ở bên cạnh Cù Thanh Thư bẩn thỉu, nhìn thấy Tần Ninh đến, Lam Nhược Vân vội vàng đứng dậy.  

 

 

“Lúc trước là ta không đúng, xin lỗi, Tần công tử”.