“Được rồi, ngươi đã giải thích, đương nhiên ta cũng sẽ không để trong lòng”.
Tần Ninh đi đến bên cạnh giường.
“Lấy chút nước đến đây rửa sạch sẽ thánh nữ của các ngươi đi”.
Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh đi nhanh về nhanh.
Lúc hai người cởi quần áo cho Cù Thanh Thư, nhìn thấy Tần Ninh vẫn còn đứng bên cạnh, không khỏi do dự.
“Nhanh lên”.
Tần Ninh không khỏi thúc giục nói: “Bây giờ các ngươi không cho ta xem, lát nữa ta cũng phải xem, hơn nữa vết thương trên người cô ta ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, mặc dù là rửa sạch, các ngươi cũng không có thể tùy tiện động vào cô ta, ta không đứng nhìn, đợi các ngươi rửa sạch sẽ cho cô ta rồi, chỉ sợ cô ta cũng đã chết!”
Hai người phụ nữ này suy nghĩ cái gì vậy?
Lúc trước cho dù là Lý Uyển Thanh hay là Lam Nhược Vân, đều từng được hắn trị liệu, hai người này có người nào không bị hắn xem vô số lần?
Thật sự nghĩ rằng y sư chỉ cần bắt mạch, kê đơn thuốc là có thể chữa khỏi ư?
Trình độ phức tạp trong đó, người thường không thể tưởng tượng được đâu.
Lý Uyển Thanh và Lam Nhược Vân không dám trì hoãn, vội vàng dựa theo chỉ thị của Tần Ninh rửa sạch cho Cù Thanh Thư.
Rất nhanh, trên giường đã đổi một cái chăn mới, Cù Thanh Thư không một mảnh vải nằm trên ga mềm, trên người chỉ đắp mỗi một cái áo mỏng.
Cái áo này mỏng như cánh ve, có cũng như không.
Sau đó Tần Ninh nhẹ nhàng đưa tay ra... Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh thấy như màn vậy một đều đỏ bừng mặt, không dám nhìn nữa.
Nhưng lại lo lắng Tần Ninh sẽ làm ra chuyện gì khác người, hai người vẫn không nhịn được trông chừng.
Cù Thanh Thư có khuôn mặt thanh tú, da thịt như trăng sáng, cho dù đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, nhưng dáng người thon dài, đường cong lả lướt kia vẫn có thể làm cho người ta thấy được rõ ràng.
“Cảnh Hỏa tộc, trời sinh có thể để bản thân và viêm khí trong trời đất dung hợp, điều này có chút tương tự với Viêm tộc”.
“Nhưng mà viêm của Viêm tộc là lửa, viêm của Cảnh Hỏa tộc càng thiên về khí!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói: “Xem ra hai người đánh nhau rất ác liệt”.
Ngay lập tức, Tần Ninh vung tay lên, từng cái ngân châm xuất hiện.
Từng cái ngân châm ở trong lòng bàn tay Tần Ninh, cắm vào từng bộ phận trên cơ thể Cù Thanh Thư, tổng tổng chừng trên trăm cái... Tần Ninh kiên nhẫn chữa bệnh, Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh chăm chú quan sát.
Không khó để nhìn ra, y thuật của Tần Ninh quả thật là cực kỳ cường đại.
Mặc dù hai người không tinh thông đan thuật, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra được Tần Ninh không phải làm vớ vẩn.
Cứ như thế, chỉ chớp mắt, ba ngày đã trôi qua.
Trong phòng.
Tần Ninh thở ra một hơi, nói: “Có lẽ ngày mai cô ta sẽ tỉnh lại, nhưng mà sau khi tỉnh tốt nhất không nên cử động, nếu không viêm khí còn sót lại trong cơ thể sẽ không thể giải quyết, sẽ làm ảnh hưởng đến việc tăng cấp sau này”.
“Cảm ơn ngươi!”
Lý Uyển Thanh nhẹ nhàng thở ra.
Trong ba ngày nay, Tần Ninh không ngừng làm việc, đúng là đã khiến Lam Nhược Vân và Lý Uyển Thanh được mở mang tầm mắt.
Mặc dù cảnh giới của kẻ này không cao, nhưng y thuật thật sự nghịch thiên.
Mà đối với Tần Ninh mà nói... hắn đã sắp mệt chết rồi.
Cảnh giới chênh lệch quá nhiều khiến cho Tần Ninh phải chọn cách đi dần từng bước, thay đổi từng bước.
Điều này có thể khiến người ta mệt chết! Tần Ninh cảm thấy còn mệt hơn cả việc mình đóng cọc ba ngày ba đêm không ngừng không nghỉ! Hắn đi ra khỏi nhà cỏ.