“Hình như là vết thương do Cảnh Hỏa tộc gây ra”.
Dịch Tinh Thần nói.
Tần Ninh gật đầu rồi bắt tay chữa trị.
Nhờ sự chữa trị của Tần Ninh, người thanh niên nằm trên giường từ từ khôi phục sức sống, tỉnh táo phần nào.
Khi thấy mình không phải đang bị Dị tộc bao vây mà đang ở trong một gian nhà tranh, người thanh niên ấy đau đớn nói: “Cảm ơn, ta tên là... Ninh Tùy Vân!”
Tần Ninh tập trung chữa trị cho hắn ta, không nói một lời.
Dịch Tinh Thần bèn bảo: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, đừng lo lắng, nơi này không có Dị tộc”.
Ninh Tùy Vân nhìn Dịch Tinh Thần rồi chuyển qua Tần Ninh, ánh mắt mơ màng, lẩm bẩm nói: “Ngươi là... Tần Ninh...”, ồ! Quen ta à?
Tần Ninh sửng sốt bèn hỏi: “Sao ngươi biết ta là ai?”
“Ta đã thấy... bức tranh... chân dung ngươi...”, Ninh Tùy Vân đứt quãng nói: “Diệp đại ca... đưa cho ta xem...”, mới nói được một nửa, Ninh Tùy Vân đã hôn mê.
Tần Ninh bất ngờ.
Diệp đại ca nào?
Ai là Diệp đại ca?
Diệp Nam Hiên sao?
Chẳng lẽ Diệp Nam Hiên ở Tam Thanh tiên vực?
Tần Ninh không nói gì mà tiếp tục chữa trị.
Mặt trời ló ra đằng đông lặn xuống đằng tây.
Đợi đến khi mặt trời nhô lên vào ngày thứ hai, Tần Ninh mới thở phào bước ra khỏi nhà tranh.
Cứu người còn khó hơn giết người nữa! Mệt quá! Một đêm giữ mạng sống của Lam Nhược Vân.
Một đêm khác giữ một tia sự sống cho Ninh Tùy Vân.
Hắn quá mệt! Hắn vừa bước ra khỏi gian nhà tranh.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đi tới, nói: “Tần tiên sinh, người đi xem một chút đi, Đại Hoàng bị điên rồi!”
Điên rồi hả?
Hắn đến rìa sơn cốc, thấy trên mặt đất ở đây có vài người đang ngồi.
Những người đó bị trói chặt, trên người đầy vết thương, trông vô cùng thê thảm.
“Gâu!”
Con chó vàng xuất hiện bên cạnh Tần Ninh, kích động thè lưỡi, cười nói: “Thấy thế nào?
Lần này ta tóm một trăm lẻ bảy tên võ giả Dị tộc tới đây, Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên, Tiên Quân gì có hết”.
“Tất cả đều còn sống, ngươi giết chúng đi rồi mau đưa tiên đan cho ta ăn”.
Vừa thấy hơn một trăm tên võ giả Dị tộc bị trói kia, Tần Ninh cũng ngỡ ngàng.
Quả nhiên con chó vàng kia muốn ăn tiên đan đến phát điên rồi! “Ngươi đi đâu mà bắt được thế?”
“Trong vòng mười vạn lý, ta ra ngoài tản bộ thấy Dị tộc thì bắt về”.
Con chó vàng cười hì hì nói: “Nhanh lên nào, ta nhớ tiên đan kia phát điên rồi, mau cho ta ăn đi”.
Tần Ninh còn chưa nói gì, Dịch Tinh Thần đứng bên bèn nói: “Có mấy võ giả nhân loại bị thương nữa”.
Cái quái gì thế! Con chó ngu này! Nó đang tính làm hắn mệt chết à! Tần Ninh bèn bảo: “Ta cứu người trước, những Dị tộc đó không cần giết vội, ngươi thẩm vấn thử xem bọn chúng có biết gì không”.
Nghe vậy, Đại Hoàng cụt hứng.