Sau khi trở lại sơn cốc, bước vào gian nhà tranh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đi ra ngoài còn Lý Uyển Thanh ở lại.
Tần Ninh xé lớp áo trên người Lam Nhược Vân ra, ân cần kiểm tra mỗi một chỗ kinh mạnh xương cốt trên cơ thể Lam Nhược Vân.
Lý Uyển Thanh đứng bên thấy cảnh đó bèn nhớ tới vài ngày trước, lòng thầm đoán chắc là mình cũng được Tần Ninh chữa trị như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến sự an nguy của Lam sư tỷ, Lý Uyển Thanh bèn xóa tan những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, nhìn về phía Tần Ninh hỏi: “Sao rồi?”
“Tâm mạch phế phủ đều bị tổn thương, còn sống đã là kỳ tích rồi, nhờ vào đan dược mới giữ được một hơi cuối cùng”.
Sắc mặt Lý Uyển Thanh tăm tối, hỏi: “Vậy... vậy có thể cứu được không?”
“Có thể, bị thương nặng hơn cô nhiều, nhưng vẫn cứu được”.
Tần Ninh không nói không rằng tiếp tục chữa trị... Hắn bận rộn cả một đêm, đến ngày hôm sau mới bước ra khỏi nhà tranh duỗi người.
Bận rộn một ngày một đêm đã khiến hắn mệt chết rồi.
May thay đó là Tần Ninh chứ nếu là những người khác gặp Lam Nhược Vân, cho dù Lam Nhược Vân vẫn còn một hơi thì xác định chết chắc rồi.
Đúng lúc này, trên bầu trời sơn cốc truyền tới tiếng xé gió.
“Tần Ninh Tần Ninh...”, một tia sáng vàng lóe lên rồi lao xuống ngay bên cạnh Tần Ninh.
Đó chính là con chó vàng kia.
Lúc này, trên lưng nó đang cõng một người.
Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần chạy tới thấy người trên lưng chó, bèn hiếu kỳ hỏi: “Người này... là ai vậy?”
Con chó vàng cười hì hì nói: “Ta phát hiện ở cách đây khoảng ba nghìn dặm có người bị võ giả Dị tộc bao vây tấn công nên ta ra tay tương trợ giết chết lũ Dị tộc đó”.
Con chó vàng nhìn về phía Tần Ninh nói tiếp: “Mau lên, ta đã giết hai mươi bảy tên võ giả Dị tộc, ngươi mau cho ta hai mươi bảy viên Tịnh Ma Tiên Đan đi”.
Cho ngươi à?
Cho ngươi cái quần á! “Không có”.
“Sao ngươi tệ hại thế!”
“Ta giỡn cái đầu ngươi, ta nói là ngươi phải giết Dị tộc khi có ta ở đó mới được”.
Con chó vàng ngơ ngác hỏi: “Ngươi được lắm, ngươi nghi ngờ ta lừa ngươi hả?”
“...”, nó bị sao thế! Đầu óc ngu vãi! Tịnh Ma Tiên Đan là do Phong Thần Châu ngưng tụ ra mà không phải do Tần Ninh hắn tự biến ra.
Tần Ninh hít một hơi rồi giải thích: “Tịnh Ma Tiên Đan là do ta dùng một món bảo vật ngưng tụ thành khi hấp thu hồn phách khí huyết bay ra lúc Dị tộc vừa mới tử vong, vậy nên, đúng là ngươi giết Dị tộc thật nhưng mà ta không có ở đó nên không thể ngưng tụ Tịnh Ma Tiên Đan, bây giờ đã hiểu chưa?”
Nghe xong con chó vàng hiểu nhưng ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh lộ ra chút tham lam.
“Con chó điên kia, ngươi muốn làm gì?”
“Muốn đánh cướp ta à?”
Nghe vậy, con chó vàng cười nói: “Không có, không có...”, “Trên lưng ngươi là ai?”
“Khi ta tới đó đã thương vong nghiêm trọng lắm rồi, chỉ cứu được một tên này”.
Bạch Hạo Vũ bèn cười bảo: “Đại Hoàng, không ngờ ngươi tốt bụng như vậy đấy”.
Con chó vàng kia nghe Bạch Hạo Vũ gọi mình là Đại Hoàng thì nhe răng trợn mắt, quăng người bị thương trên lưng mình qua bên chỗ Bạch Hạo Vũ.
Một người một chó lao vào cắn xé nhau.
Trong gian nhà tranh.
Trên giường là một người thanh niên mặt mày trắng nõn đang nhắm nghiền mắt, vẻ mặt đầy sự đau đớn, cơ thể hơi run.