Phong Thần Châu

Chương 10312: “Tất cả đều có dấu răng chó!”




 

 Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vô cùng kinh ngạc.  

 

Thứ có thể khiến Tần Ninh tán dương chắc chắn là hàng xịn! Con chó vàng thấy Tần Ninh quyết định không cho nó bèn nói: “Cho ngươi cũng được thôi, cho ta thêm mấy trăm viên Tịnh Ma Tiên Đan đi!”  

 

“Không có nhiều như thế!”  

 

Tần Ninh nói thẳng ra: “Ba tháng qua, ngươi ăn đan dược như ăn kẹo, ta dự trữ nhiều bao nhiêu cũng bị ngươi ăn sạch hết!”  

 

Con chó vàng tức giận không thôi, lập tức phản bác: “Vậy ngươi phá phong ấn cho ta đi, ta dẫn các ngươi ra ngoài tiêu diệt lũ Dị tộc ấy, còn ngươi đưa Tịnh Ma Châu Đan cho ta”.  

 

“Cái này thì không thành vấn đề”.  

 

Nắm đấm miễn phí ai mà không cần chứ! Tần Ninh thu Thần Luân Kim vào trong Nguyên Hoàng Đỉnh.  

 

Thần Luân Kim là bảo vật vô giá, rất cần thiết để luyện chế đế khí, nếu để nó lọt ra bên ngoài thì sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.  

 

Đúng lúc, Tần Ninh dùng nó để chế tạo lại Nguyên Hoàng Đỉnh của chính mình.  

 

Pháp khí bản mạng cần dùng tinh khí của bản thân để tinh luyện cũng có thể dùng tinh thạch, sắt thép trong thế gian để thăng cấp.  

 

Cho dù là pháp bảo kết nối sinh mệnh thở cùng một nhịp thì vẫn là pháp bảo, khí kim tinh ẩn chứa trong Thần Luân Kim vô cùng thuần khiết.  

 

Tần Ninh cảm thấy nếu để Nguyên Hoàng Đỉnh hấp thu Thần Luân Kim hoàn toàn thì ắt có thể sánh ngang với Siêu Huyền tiên khí, đến cả ba vị Tiên Quân chưa chắc có thể đánh vỡ cái đỉnh đó.  

 

Pháp bảo ngưng tụ đạo văn rất hiếm thấy và cũng không phải chỉ để trưng.  

 

Tần Ninh cất Thần Luân Kim vào rồi tiếp tục tìm kiếm trong gian nhà tranh.  

 

Xem ra ở đây ắt hẳn vẫn có vài hàng xịn vẫn chưa bị con chó kia chà đạp.  

 

Rất nhanh sau đó, Tần Ninh nhặt một tấm gương trên mặt đất kia lên.  

 

Tấm gương kia lớn khoảng bằng bàn tay trông cực kỳ bình thường nhưng lại có những đường hoa văn rất kỳ lạ.  

 

Mặt ngoài của nó cũng chi chít dấu răng, mặt gương thì bị tro bụi che phủ.  

 

Tần Ninh cẩn thận lau mặt gương, khi mặt gương sạch bóng, mặt ngoài lại đầy dấu răng.  

 

“Ngươi sao lại...”, Tần Ninh thấy tấm gương bị chà đạp te tua, không khỏi mắng chó.  

 

Con chó ghé mắt qua nhìn, đáp: “Ai da, cái này là Âm Dương Thiên Bảo Kính, là tiên khí vương phẩm đó”.  

 

“Tất cả đều có dấu răng chó!”  

 

Con chó vàng nghe vậy, phản bác nói: “Ta ở đây vất vả nhường nhà ngươi có biết không?  

Nhiều năm qua, muốn ăn muốn uống gì cũng không được, ta sắp chết đói luôn rồi, sao còn lo mấy thứ đó chứ?”  

 

 

Bạch Hạo Vũ hiếu kỳ nói: “Chẳng phải ngươi đều có thể ăn những tiên dược tiên thảo trồng trong dược điền ngoài kia sao?”  

 

 

“Ăn được... quỷ hà!”  

 

 

Con chó vàng câm như hến.  

 

 

“Mặt gương bị cắn hỏng hơn phân nữa, nhưng mà cái Âm Dương Thiên Bảo Kính này vốn đã hỏng kha khá rồi, nếu đặt nó vào đại kim oa để tôi luyện hẳn có thể dùng được, ít nhất thì có tác dụng ngăn cản đòn tấn công của Tiên Quân”.  

 

 

Tần Ninh nhanh chóng cất Âm Dương Thiên Bảo Kính vào.  

 

 

Ba người tiếp tục tìm tòi, trong quá trình quả nhiên thấy không ít Siêu Huyền tiên khí, cũng có vài món tiên khí vương phẩm, nhưng phần lớn đều bị hỏng, không thể nào sử dụng.   

chapter content