Phong Thần Châu

Chương 10307: Rèn con người sao?




 

Con chó vàng thè lưỡi thở phì phò, rồi nhìn về phía Tần Ninh đang bước tới bèn hỏi: “Đây rốt cuộc là gì thế?”  

 

Tần Ninh cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của con chó vàng.  

 

“Bộ lông biến hóa, quả thật trông khá giống với đặc điểm của bộ tộc Thiên Cẩu, nhưng cơ thể ngươi lại có nhiều điểm khác biệt với bộ tộc Thiên Cẩu”.  

 

“Lại ăn thêm vài viên Tịnh Ma Tiên Đan nữa thử xem”.  

 

Tần Ninh lại lấy ra thêm vài viên Tịnh Ma Tiên Đan.  

 

Con chó vàng kia vốn không muốn ăn nhưng khi thấy đan dược bay tới chỗ mình thì lại không nhịn được nuốt vào.  

 

Lúc trước ở Thái Thượng tiên vực, trong trận đại chiến ấy, Tần Ninh đã thu được kha khá Tịnh Ma Tiên Đan.  

 

Còn về Tịnh Ma Tiên Đan hình thành sau khi Tiên Quân chết thì Tần Ninh giữ lại để sau này dùng.  

 

Bây giờ Tịnh Ma Tiên Đan cho con chó kia đều là do sau khi Huyền Tiên, Cửu Thiên Huyền Tiên chết ngưng tụ thành.  

 

Con chó vàng nuốt hết ngụm này tới ngụm khác.  

 

Ánh sáng màu vàng bên ngoài cơ thể nó lại càng lấp lánh hơn.  

 

Tần Ninh cũng quan sát nó rất cẩn thận.  

 

“Đại Hoàng, ngươi có nhớ rõ mình sinh ra ở đâu không?”  

 

Con chó vàng kia nuốt tiên đan xong thì sướng chết mất, nhưng bên ngoài lại cảm thấy đau đớn như kim đâm, vô cùng thống khổ.  

 

Một bên đau đến cùng cực, một bên thỏa mái sung sướng, nó nhìn về phía Tần Ninh, không khỏi nói: “Ngươi nhớ hết mọi việc từ khi mình ra đời à?”  

 

“Từ khi ta bắt đầu có ý thức, ta đã làm đại ca trong thôn rồi!”  

 

Tần Ninh cạn lời.  

 

“Có lẽ ngươi nói đúng”.  

 

Tần Ninh nói: “Trên người ngươi chắc hẳn có huyết mạch của bộ tộc Thiên Cẩu, nhưng khổ là nó không thuần khiết”.  

 

Con chó vàng cười khà khà nói: “Ngươi thấy chưa, ta đã nói ta là Thiên Cẩu rồi mà các ngươi không tin!”  

 

“Thiên Cẩu Dương Thiên Vũ! Chính là ta!  

 

Lúc này, cả cái ao đều bị ánh sáng màu vàng trên người con chó vàng kia bao phủ, ánh sáng rực rỡ chói mắt người khác.  

 

Tần Ninh quan sát một hồi lâu, cảm thấy phần nào đó trong cơ thể con chó vàng lột xác nên cũng chẳng quan tâm nữa mà vào nhà xem xét mấy món tiên khí kia.  

 

Diễn Ma Tiên Đao, Liệt Hỏa Tiên Lôi Kiếm, Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng, Đôn Hoàng tiên kiếm và chuông Nam Thiên Hỗn Độn đang lơ lửng trong đại kim oa lúc chìm lúc nổi, liên tục biến ảo ánh sáng không ngừng nghỉ.  

 

Tần Ninh cũng vẽ thêm vài đường khí văn, nhân cơ hội này thay đổi một vài cấu tạo trong tiên khí.  

 

Như vậy sẽ càng thích hợp cho hắn sử dụng hơn.  

 

Hai người Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ cũng vô cùng phấn khích.  

 

Có thể tôi luyện lại tiên khí quả mình một lần nữa thật tuyệt làm sao.  

 

Cuối cùng.  

 

Tần Ninh lấy Nguyên Hoàng Đỉnh trong đầu mình ra.  

 

Cái đỉnh ba chân chậm rãi xoay tròn.  

 

Cái đỉnh này vẫn luôn gắn kết với linh hồn của Tần Ninh nhiều năm qua, lúc nào cũng mãi dũa và tôi luyện nó.  

 

Pháp khí bản mạng chỉ có một.  

Tương lai hắn sẽ khiến Nguyên Hoàng Đỉnh càng mạnh mẽ hơn, mạnh hơn cả bản thân mình, nhờ vậy khi đánh nhau, cho dù cơ thể tan vỡ, chỉ cần Nguyên Hoàng Đỉnh còn đó thì còn có thể giúp hắn khôi phục cơ thể lại như lúc ban đầu.  

 

 

Sự huyền diệu của pháp khí bản mạng không tài nào kể hết được.  

 

 

Tuy rằng bây giờ còn chưa nhận rõ, nhưng rèn luyện pháp khí bản mạng của mình chính là chuyện lâu dài đến thiên trường địa cửu.  

 

 

Tần Ninh thấy Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ vô cùng hưng phấn bèn nói: “Cái đại kim oa này đúng là một món tiên khí khó lường, hơn nữa nó còn nối liền với hỏa mạch trong dãy núi này nên độ tăng trưởng vô cùng tốt”.  

 

 

Tần Ninh nói tiếp: “Dùng để rèn vũ khí hay con người cũng được”.  

 

 

Rèn con người sao?  

 

 

Dịch Tinh Thần và Bạch Hạo Vũ khó hiểu nhìn Tần Ninh.   

chapter content