Đó là tiên khí vương phẩm, Đông Hoàng tiên kiếm.
Thanh kiếm này là tiên khí vương phẩm rất thích hợp với Tiên Vương.
Tần Ninh tạm thời không dùng được nó, nhưng nếu trên thanh kiếm này có khuyết điểm nào thì cũng có thể dựa vào lần này tôi luyện nó.
Đồng thời, Tần Ninh cũng lấy Cửu Hoàn Nhiên Thiên Đăng và chuông Nam Thiên Hỗn Độn ra đặt trong kim oa để tôi luyện.
Con chó vàng thấy Tần Ninh lấy ra một đống tiên khí mà lòng mừng rỡ không thôi.
“Ngoan ngoãn nào, một Cửu Thiên Huyền Tiên như ngươi mà đến cả đế khí cũng có nữa, trâu thật đấy!”
Con chó vàng thấy chuông Nam Thiên Hỗn Độn lơ lửng trước người Tần Ninh thì kinh ngạc không thôi: “Cái chuông này không có khí linh, cũng không có đế uẩn, vật liệu chế tạo là gỗ hơn nữa còn là gỗ hạng một, còn có một vài công dụng rất tốt nữa”.
Con chó vàng chảy nước miếng ròng ròng.
“Ngươi muốn ăn nó hả?”
Tần Ninh nói: “Sợ là nuốt không tiêu đấy”.
Con chó vàng nuốt nước miếng, cười nói: “Đúng là ta nuốt không tiêu thật, nhưng thanh đao với kiếm kia của ngươi thì ta nuốt trôi được, khà khà...”, nghe vậy, Tần Ninh cũng chẳng thèm nói gì.
Bất chợt, Tần Ninh bỗng nghĩ tới điều gì đó, tay lật lại, mấy viên đan dược sáng bóng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
“Ngươi nếm thử cái này đi...”, con chó vàng lè lưỡi cuốn mấy viên đan dược đó vào miệng rồi nuốt xuống.
“Chậc...”, con chó vàng ngượng ngùng nhìn Tần Ninh nói: “Cho ta một chút nữa được không...”, Tần Ninh không hiểu gì.
Con chó vàng ấp úng nói: “Vừa rồi nuốt nhanh quá nên không thấy vị gì hết”.
“...”, Tần Ninh lại lấy ra thêm trăm viên nữa.
Con chó vàng kia nuốt hết vào bụng.
“Ngon thật đó, ngon quá...”, con chó kia vui sướng nói: “Đây là thứ gì thế?
Nó ngon quá!”
“Tịnh Ma Tiên Đan”.
Tần Ninh nói tiếp: “Ta tiêu diệt bọn Dị tộc này rồi luyện chế tiên đan mới có lợi với việc tu hành”.
“Ngon quá, ngon quá đi mất!”
Con chó vàng nói: “Dị tộc mà ngươi nói có phải là giống với con người nhưng lại có nhiều chỗ khác biệt không?”
“Ừ”.
Con chó vàng ghét bỏ nói: “Ta từng gặp rồi, trước kia còn nướng chúng lên ăn, ai ngờ là không ăn được, vị tởm chết đi được”.
Tần Ninh không biết phải nói gì.
Con chó này hơi hung hãn đấy.
Chẳng bao lâu sau.
Con chó vàng thè lưỡi, nhíu mày nói: “Ta bỗng cảm thấy hơi nóng?”
Nói xong, nó gãi cổ mình rồi gãi khắp cả người.
Một lát sau, ba người Tần Ninh, Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần thấy bộ lông trên người con chó vàng kia sáng rực lên.
Cả người nó cũng to lên trong nháy mắt, chẳng mấy chốc đã cao đến một trượng.
“Nóng quá đi...”, con chó vàng thè lưỡi, đau đớn nói: “Thứ ngươi cho ta ăn kia có ăn được không thế?”
Tần Ninh cũng vô cùng tò mò.
Con chó vàng chạy thẳng ra ngoài gian nhà tranh rồi nhảy tõm xuống hồ nước.
Điều này rõ ràng không thích hợp.
“Ui da mẹ ơi, nóng chết con rồi!”