Phong Thần Châu

Chương 10261: Giữa trời đất.




 Vân Sương Nhi cúi đầu suy nghĩ.  

 

 

Bảo Tiên Đế nhíu mày lại.  

 

Nhiều như vậy?  

 

Mẹ nó chứ.  

 

Rốt cuộc Tần Ninh có phải Hồn Vô Ngân chuyển thế hay không?  

 

Trước kia Hồn Vô Ngân không gần nữ sắc mà.  

 

Đột nhiên Vân Sương Nhi mở miệng nói: “Ngoài ta ra còn có Diệp Viên Viên tỷ tỷ, Cốc Tân Nguyệt, Thời Thanh Trúc, Khúc Phỉ Yên, Khương Thái Vi, cùng với... Chiêm Ngưng Tuyết... Bây giờ còn chưa tính, còn có một người nữa tên là Tạ Y Tuyền...”, hay thật.  

 

Bảy người rồi.  

 

Cộng thêm người phụ nữ trước mắt, không phải là tám sao?  

 

Đậu má! “Hồn Vô Ngân đúng là một tên khốn!”  

 

Bảo Tiên Đế không khỏi mắng.  

 

Nghe nói như thế, mấy người Quân Phụng Thiên, Dương Thanh Vân đều thức thời không mở miệng.  

 

Cũng không thể nói lung tung được.  

 

Bảo Tiên Đế này nhìn có vẻ có tính cách hơn kỳ quái.  

 

“Cho nên lão tiền bối, rốt cuộc ngươi là ai, có quan hệ gì với sư phụ ta vậy?”  

 

Lý Nhàn Ngư tò mò.  

 

Nghe nói như thế, Bảo Tiên Đế bĩu môi nói: “Không phải cô nương này biết sao?”  

 

Mấy người đều nhìn về phía Vân Sương Nhi.  

 

Vân Sương Nhi lập tức nói: “Ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe Tần Ninh tán gẫu một lần về thời gian từng ở Tiên Giới thôi”.  

 

"Chàng đã từng tới Thái Thượng tiên vực này, kết bạn với Vũ Bảo Bảo của nhà họ Vũ, nói về tính tình của Vũ Bảo Bảo...”, nói đến đây, Vân Sương Nhi dừng một chút.  

 

Bảo Tiên Đế cười ha hả nói: “Không có việc gì không có việc gì, ngươi là phu nhân của Tần Ninh, theo lý mà nói, ta nên gọi ngươi là đệ muội, hắn nói như thế nào thì ngươi cứ nói như vậy, giữa ta và Hồn Vô Ngân không cần quan tâm đến mấy chuyện đó”.

Nghe thấy vậy, Vân Sương Nhi mới tiếp tục nói: “Tần Ninh nói, Vũ Bảo Bảo là một người tính tình ngay thẳng, một lòng thành tâm hướng võ, hơn nữa lại còn rất nghĩa khí, đã từng vì chàng đỡ một đòn công kích trí mạng, Vũ Bảo Bảo suýt chút nữa đã chết”.  

 

Nghe vậy, Bảo Tiên Đế cười toe toét miệng.  

 

Rất tốt rất tốt.  

 

Lão Vô Ngân cũng xem như là bạn chí cốt đó chứ, ít nhất thì hắn không có nói xấu mình ở trước mặt người phụ nữ của hắn.  

 

Vân Sương Nhi nói tiếp: “Tần Ninh còn nói, tính tình của Vũ Bảo Bảo rất xấu, sáng nắng chiều mưa, hơn nữa lại còn giống như Diệp Nam Hiên vậy…”, hả?  

 

Câu này vừa nói xong.  

 

Sắc mặt mấy người Dương Thanh Vân, Lý Nhàn Ngư đều trở nên kỳ quặc.  

 

Giống như Diệp Nam Hiên?  

 

Diệp Nam Hiên là ai?  

 

Giờ phút này khuôn mặt Bảo Tiên Đế ngập tràn vẻ tra hỏi mà nhìn bọn họ, mãi lúc sau mới níu lấy Lý Nhàn Ngư, hỏi: “Diệp Nam Hiên là ai?”  

 

"Là sư huynh của ta”.  

 

Đệ tử của Tần Ninh?  

 

Bảo Tiên Đế tùy ý hỏi: “Người này không tốt sao?”  

 

“A… Chuyện này… Ừm…” “Cái gì mà này kia hoài vậy, Diệp Nam Hiên ra làm sao?”  

Lý Nhàn Ngư vội vàng đáp lời: “Diệp sư huynh sống rất trượng nghĩa, khắc khổ tu hành, rất thích đao, là một kiếm khách phi thường vô cùng”.  

 

 

Nghe tới đây, Bảo Tiên Đế gật đầu một cái.  

 

 

Đây cũng là ưu điểm.  

 

 

“Nhưng mà…”, Lý Nhàn Ngư nói tiếp: “Nhưng mà thông thường Diệp sư huynh vẫn luôn không ưa đàn bà, huynh ấy tôn thờ tư tưởng trong lòng không có nữ nhân, rút đao sẽ tự thành thần, hoàn toàn chính là một tên trai thẳng sắt đá”.  

 

Bảo Tiên Đế mắng: “Lão phu cũng đâu phải là trai thẳng sắt đá gì, lão phu đã có vợ có con rồi”.  

 

 

Vài người cười run run.