Phong Thần Châu

Chương 10260: Toàn là do ta âm thầm ra tay thôi đấy!"




 Vừa nghe thấy lời này, khí thế cuồn cuộn của Bảo Tiên Đế chợt dừng lại, không thể tin nổi nhìn về phía Vân Sương Nhi.  

 

 

Sau đó Bảo Tiên Đế bay lên trời.  

 

“Hồn Vô Ngân, tên khốn nhà ngươi!”  

 

Cũng không biết Bảo Tiên Đế kia đã bay đến độ cao nào, sau đó quát lên một tiếng, phía trên chân trời mây khói cuồn cuộn, khí tức cuồng bạo, dần tạo ra một cảnh tượng như trời đất sắp bị hủy diệt.  

 

Cảnh tượng kia quả thật là còn khủng bố hơn lúc Tần Ninh độ kiếp mấy lần mấy chục lần.  

 

Thật lâu sau.  

 

Cảnh tượng kỳ dị trên không trung biến mất.  

 

Bóng người Bảo Tiên Đế xuất hiện ở trên mặt lần nữa.  

 

Ông ta vung tay lên, mặt biển đột nhiên biến thành một vùng đất băng giá.  

 

Bảo Tiên Đế dừng ở trên mặt biển giống như một bông tuyết, đám người Dương Thanh Vân, Quân Phụng Thiên không thể khống chế mà rơi xuống.  

 

Về phần những người khác, nào dám tới gần.  

 

“Không có liên quan gì đến các ngươi hết, mau cút đi!”  

 

Bảo Tiên Đế vung tay lên.  

 

Đám người Giao Nguyên Sơ, Thánh Tùng Vân, Nguyệt Thu Vân và các võ giả khắp nơi không thể khống chế mà bị một cơn gió lớn thổi bay về phương xa, rất nhanh đã biến mất không thấy.  

 

Sau đó, Bảo Tiên Đế mới nhìn về phía mấy người Dương Thanh Vân, Quân Phụng Thiên, hầm hừ nói: “Lão phu là Bảo Tiên Đế của Vũ tộc ở vùng đất Trung Thiên, năm đó từng là huynh đệ kết bái với Hồn Vô Ngân”.  

 

“Chào đại ca!”  

 

Quân Phụng Thiên vừa nghe thấy lời này, lập tức chắp tay thở dài.  

 

Rầm! Ngay sau đó, hắn ta trực tiếp rơi xuống mặt băng, muốn đứng dậy nhưng căn bản không dậy nổi.  

 

“Ai là huynh đệ với ngươi?”  

 

Bảo Tiên Đế hừ lạnh nói.  

 

Mấy người khác nhìn thấy một màn như vậy thì đều run rẩy cười, không dám mở miệng.  

 

Vị Bảo Tiên Đế này... nhìn qua... rất kỳ quái.  

 

Nhưng nếu có quan hệ tốt với Tần Ninh thì chắc sẽ không có ác ý với bọn họ.  

 

Bảo Tiên Đế lần lượt đánh giá mấy người, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Vân Sương Nhi, hỏi: “Ngươi và Tần Ninh thật sự là phu thê?”  

 

Vân Sương Nhi gật đầu.  

 

Bảo Tiên Đế nói: “Ngươi và Tần Ninh đã làm lễ Chu Công chưa?”  

 

Chu công chi lễ?  

 

Nghe thấy lời này, mấy người ở đây đều sửng sốt.  

 

Hay thật.  

 

Lão già kia còn ra vẻ nho nhã nữa.  

 

Khuôn mặt Vân Sương Nhi phiếm hồng, chậm rãi gật đầu, sau đó lại nói: “Tần Ninh không phải chỉ có một vị phu nhân là ta”.  

 

“Cái... Cái gì...”, cả người Bảo Tiên Đế lảo đảo một cái, suýt nữa ngã xuống đất.  

Còn không chỉ một! “Lão tiền bối, ngươi không có việc gì chứ?”  

 

 

Lý Nhàn Ngư không khỏi hỏi.  

 

 

Sao hắn ta lại có cảm giác dường như vị Bảo Tiên Đế này rất tức giận vì sư phụ có mấy người phụ nữ vậy?  

 

 

Chẳng lẽ... Bảo Tiên Đế... với sư phụ... Trong đầu Lý Nhàn Ngư ngưng tụ ra một hình ảnh kiều diễm của Hồn Vô Ngân Tiên Tôn phong thần tuấn lãng này và Vũ Bảo Bảo Tiên Đế năm đó còn trẻ tuổi này... Chỉ một thoáng sau, Lý Nhàn Ngư rụt cổ lại.  

 


Người này... Đầu óc có vấn đề sao?  

 

 

Bảo Tiên Đế không để ý đến Lý Nhàn Ngư, mà nhìn về phía Vân Sương Nhi, lại nói: “Trừ ngươi ra còn có ai nữa?”