Phong Thần Châu

Chương 879




 Tần Ninh chậm rãi đáp: “Ông muốn gì, hộ pháp nhà ông đã nói rồi, tự mình lên núi đi!”  

 

Tần Ninh phất tay nói: “Tự đi lên đó, sẽ có người nói cho ông biết cách làm!”  

 

Nghe vậy, U Động Thiên hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu.  

 

Ông ta cũng không lo Tần Ninh sẽ làm gì mình, Thanh Vân tông tuy từng mạnh mẽ, nhưng bây giờ đã sớm xuống dốc, thực lực mạnh mẽ của ông ta đủ đối phó Thanh Vân tông.  

 

Mà U Động Thiên đi vào đại điện Thanh Vân, tiến lên đỉnh Huyền Trần, U Quỷ cũng chắp tay cười đi theo.  

 

Không lâu sau, U Hồn từ phía xa bay về cũng tức giận lườm Tần Ninh một cái, lập tức lên núi.  

 

Ba người này, đừng nói U Động Thiên, chính là U Hồn và U Quỷ chỉ cần giậm chân một cái là cả vùng đất Cửu U cũng phải run rẩy.  

 

Hiện tại tông chủ U Minh Tông đích thân tới là cái quái gì?  

 

Không giống tới chúc mừng gì cả.  

 

Lúc này, Lâm Vi Vũ và Tần Triết cũng chứng kiến được cảnh ấy.  


 

“Tiểu thư, U Động Thiên đích thân tới là định làm gì?”, Tần Triết nghiêm túc hỏi: “Ta phải truyền tin cho các chủ thôi”.  

 

“Ừ!”  

 

Lâm Vi Vũ nhìn lên trên, cười nói: “Thú vị thật, U Minh Tông và Kiếm Các ta trước giờ đều là nước sông không phạm nước giếng, lần này xuất hiện đúng là thú vị”.  

 

“Nhưng Tần Triết thúc thúc, đó là U Động Thiên thật sao?”  

 

Tần Triết cười khổ: “U Động Thiên là nhân vật gì chứ, lúc ta còn nhỏ cũng chỉ có cơ hội được gặp một lần, nên giờ không nhận ra, nhưng U Hồn U Quỷ thì nhận ra được!”  

 

“Có thể khiến hai hộ pháp U Hồn U Quỷ cung kính như vậy thì cũng chỉ có tông chủ của U Minh Tông thôi”.  

 

Tần Triết nghi ngờ nói: “Nhưng sao U Động Thiên lại đích thân tới đây?”  

 

“Theo lý mà nói thì không nên như vậy chứ!”  

 

Tần Triết lúc này không thể hiểu nổi.  

 

Mà khi kết thúc phân tranh, cả Thanh Vân tông cũng yên bình trở lại.  

 

“Ai làm gì thì làm chuyện đó tiếp đi!”  

 


“Ông lên đó thì có tác dụng gì?”  

 

Tần Ninh lườm đại trưởng lão, bình tĩnh nói: “Người ta mà muốn làm loạn, một cái tát cũng đủ giết chết ông rồi, đi lên xem làm gì?”  

“Không phải tới chúc mừng, ta chưa nổ cho chết đã là khách sáo lắm rồi”.