Phong Thần Châu

Chương 878




 Tông chủ nhà mình chính là nhân vật vô địch trong vùng đất Cửu U, đến đâu mà chẳng được hoan hô.  

 

Hôm nay đến cũng là do ông ta khuyên bảo mấy lần mới chịu.  

 

Mà đối mặt với một Thanh Vân tông nho nhỏ, thân là tông chủ của U Minh Tông như U Động Thiên sao có thể hạ mình?  

 

Hơn nữa, ông ta không tin tưởng Tần Ninh, một thanh niên mười tám tuổi thì sẽ làm được trò trống gì chứ?  

 

Cho nên ông ta cố ý làm ra hành động này là để xem Thanh Vân tông rốt cuộc có con bài tẩy gì.  

 

Giờ thì đúng là đã nhìn thấy.  

 

Một con rùa thần!  

 

Chỉ một vỗ mà đánh chết hộ pháp U Hồn.  

 

Ông ta cũng biết vị chủ phía dưới không phải nhân vật dễ chọc, tuổi tuy nhỏ nhưng tính cách cực cao.  

 

Như vậy, chỉ e là cả hai bên sẽ không chịu nhượng bộ.  


 

Mà lúc này, năm đại trưởng lão cùng chúng đệ tử cũng là nhũn hết cả chân lại.  

 

Ai cơ?  

 

U Động Thiên, tông chủ U Minh Tông á?  

 

Đùa hả?  

 

U Động Thiên là ai chứ? U Minh Tông là tông môn gì cơ?  

 

Có thể nói, U Minh Tông chính là bá chủ khu vực Đông Nam của vùng đất Cửu U, giống như Kiếm Các, là người bá chiếm toàn bộ phía Đông Bắc Cửu U.  

 

Nếu nói U Minh Tông là đế vương của đế quốc, thì Thanh Vân tông chính là quan cửu phẩm tép, thậm chí là không bằng.  

 

Nếu U Động Thiên là nhân vật vô địch đứng đầu Cửu U, thì Thanh Vân tông... hình như không có ai có thể sánh bằng.  

 

Người này động thủ, toàn bộ Cửu U cũng phải run rẩy, sao lại xuất hiện ở U Minh Tông được?  

 

“Ta không quan tâm ông là U Động Thiên hay U Diệt Thiên, đến làm loạn Thanh Vân tông thì ta vẫn sẽ giết ông thôi!”  

 

Tần Ninh lúc này tùy ý ngồi dưới đất, nhìn lên trên nói: “Nếu như đến dể nhờ người ta thì cũng nên có tư thế của người đi nhờ. Đừng có bày cái dáng vẻ như vua đến đây, ở nơi khác thì có tác dụng chứ ở Thanh Vân tông của ta thì chẳng là gì đâu”.  

 


Dần dần, U Động Thiên chuyển động, từng bước đi xuống đại điện.  

 

“Tại hạ là U Động Thiên, tông chủ của U Minh Tông, đặc biệt đến gặp tông chủ Tần Ninh của Thanh Vân tông!  

“Vậy còn nghe được!”