Vi Lễ An vốn tưởng cô sẽ từ chối, tựa như bao lần trước đó, nay cô dứt khoát như thế khiến anh ta có phần kinh ngạc. Nếu không vì tội phạm có khả năng đã biết rõ các đồng chí nữ trong cục, anh ta cũng không muốn nhờ đến Chu Yên.Biết thế đã gọi Chu Yên sang thẳng bên này.
Edit | Beta: Manh & MDL
Vi Lễ An cho cô biết từng phần của kế hoạch. Để chắc chắn, một nửa đội hành động đã cùng tập dượt các phân đoạn nhiều lần.
Khi Chu Yên bước vào, Vi Lễ An nói thẳng với cô: “Trong khu các cô có ổ giao dịch trứng.”
Cũng chính hắn đã biến cô thành người dửng dưng với tất thảy, không gì có thể là ngoại lệ.Chính hắn đã tự tay dạy dỗ cô.Lửa tình bùng lên trong mắt Tư Văn, không cách nào dập tắt.Edit | Beta: Manh & MDL
Cách hình dung ấy rất chính xác.
Chu Yên bị tay hắn đè không động đậy được, nhưng vẫn có thể nhích đầu về sau, chừa chút khoảng cách để ngắm hắn.
Dục vọng đàn ông thao túng hắn bế Chu Yên lên bàn, động tác chẳng mấy nhẹ nhàng của hắn đánh thức Chu Yên khỏi cơn mê. Thấy bàn tay đang phủ lên thân dưới của mình là của Tư Văn chứ không phải ai khác, vẻ hoảng hốt trên mặt cô mới dần dịu lại.
Tư Văn lái xe đưa Chu Yên về căn hộ. Vào nhà rồi hắn vẫn không nói năng gì, chỉ đi rót cho mình một cốc nước, song uống đến lưng chừng lại thôi.
Tốt hơn hết là như thế: “Cô mà thích tôi thì cô sẽ phải chết.”
Chu Yên đón lấy: “Cảm ơn anh.”
Bẵng đi mấy tháng, Tư Văn lại ôm cô say ngủ.
Chu Yên đứng ở cửa, chờ hắn tới “xử lý”.
Lúc Chu Yên tỉnh lại, Tư Văn đã rời nhà. Cô đã quên không hỏi nâng cô lên làm má mì liệu có phải ý hắn hay không.
Tư Văn không bận tâm về chuyện đã xảy ra với cô, nhưng hắn nhận thấy cô đang rầu rĩ. Điều này làm hắn khó chịu.
“Yên tâm đi.” Chẳng qua là cô thiếu tiền, còn hắn thì thừa tiền, nên mới có chuyện cô mặc hắn giày xéo mình tối ngày. Cô cho là như vậy.
Hắn cho rằng Chu Yên không đủ tư cách để tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn, bước phăm phăm đến bóp cổ cô.
Chu Yên tựa vào hắn, ôm cánh tay hắn, nhịp tim dần về lại quỹ đạo.
Đương nhiên phải do cấp trên yêu cầu thì cô mới đến, cứ nhìn cái thái độ bàng quan của cô xưa nay là biết.
Cô lại gầy đi. Cảm giác mảnh dẻ trong tay khiến hắn càng thêm cáu kỉnh, chỉ cần hơi siết gọng kìm, có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ trông thấy gương mặt này nữa.
Tất cả là tại cái ôm kia quá đỗi tuyệt vời, hại cô bị sắc đẹp đè bẹp lý trí.
Vừa về đến cửa, mụ Hồng gọi tới báo đã có tung tích của Trà Sữa, Vi Lễ An yêu cầu cô đến cục công an.
Nghĩ đến đây, hắn thả tay ra. Hắn đang sợ.
“Tôi có giúp họ thì cũng là vì tự nguyện, chứ không phải nghĩa vụ.”
Cô nào nhận ra rằng từ trước đến nay, chỉ với Tư Văn cô mới chịu thỏa hiệp.
Chu Yên ngồi xổm xuống, vòng tay ôm gối: “Vì sao Trà Sữa mất tích mà tôi lại phải phối hợp điều tra? Muốn tôi đến là tôi phải đến? Sao tôi lại phải hầu hạ những người chẳng có một cắc quan hệ gì với mình? Họ có trả cho tôi xu nào đâu.”
Chu Yên đồng ý: “Nói cho tôi biết mình phải làm gì.”
Nhận được e-mail trả lời, Tư Văn nhìn bức ảnh được đính kèm, người trong ảnh đã ngoài năm mươi mà sức hấp dẫn vẫn còn đó. Hắn đổi sang một chiếc điện thoại khác, bấm số, đợi bên kia bắt máy, hắn bảo: “Là bà ta, Triệu Vưu Kim. Trình dược viên có mạng lưới quan hệ rộng nhất Kỳ Châu.”
“Tôi có giúp họ thì cũng là vì tự nguyện, chứ không phải nghĩa vụ.”
Chu Yên không đáp, nhưng vẻ khinh thường hiện rõ mồn một trên mặt.
“Này Tư Văn, đến bà già năm mươi mà anh cũng không tha à? Biến thái quá thể!”“Không, tôi có thể làm bà ta tìm tới tôi.”Vi Lễ An nghe vậy, đưa mắt nhìn cô. Cô rất thông minh, bản thân cô cũng không che giấu điều đó.“Cần tôi giúp mà lại la lối tôi như thế à? Trông tôi dễ bắt nạt lắm chắc?”
Chính hắn đã tự tay dạy dỗ cô.
Tư Văn không muốn nghe cô lảm nhảm, để mặc cô ngồi đó, ra xô-pha bật máy tính lên, viết nốt e-mail đang dang dở.
Cũng không phải nốt: “Sếp tổng bảo tôi đến.”
Trong hai ngày Chu Yên biến mất, tuy hắn chỉ tìm cô đúng một lần, nhưng cũng không cho phép cô dám trốn. Đến khi Kẹo báo với hắn là Chu Yên đã về, hắn bỏ ngang việc chạy đến, ai ngờ lại trông thấy mấy bộ đồng phục khiến hắn buồn nôn.
Tư Văn sờ mái tóc mềm mại hệt như đôi gò bồng đảo của cô, bất chợt nghĩ đến vùng ngực. Không biết vết bầm dạo trước đã biến mất hay chưa. Hắn thò tay xuống vén áo cô lên, kéo cúp áo ngực xuống, lộ ra bầu ngực hồng.
Chu Yên vẫn còn mơ hồ về mặt khái niệm: “Giao dịch trứng nghĩa là sao?”
Biết thế đã gọi Chu Yên sang thẳng bên này.
Chu Yên nhấp một ngụm cà phê, đầu lưỡi chiến đấu với vị đắng một hồi, cuối cùng bại trận: “Không phải tôi đang giúp anh.”
Năm phút sau, Chu Yên tự hồi phục tâm trạng, lúc đứng đậy, cô bỗng tụt huyết áp, ngã ngửa ra đất. Suốt quá trình ấy, Tư Văn ngồi ngay gần đó nhưng chẳng buồn nhìn sang dù chỉ một lần.
Dường như hắn ngửi được hương sữa đâu đây. Hoặc chăng chỉ là ảo giác.
Chu Yên thấy đói bụng, nhổm người ra chỗ tủ lạnh lấy sữa uống xong không lau miệng, rồi ngồi vào bàn chờ Tư Văn xong việc. Lâu dần, cô gà gà gật gật, gục xuống ngủ thiếp đi.
Phải. Buồn cười biết mấy. Cô đã đưa tay cho Tư Văn rồi, không phải sao?
Nhận được e-mail trả lời, Tư Văn nhìn bức ảnh được đính kèm, người trong ảnh đã ngoài năm mươi mà sức hấp dẫn vẫn còn đó. Vi Lễ An gọi một nữ viên chức đến: “Giải thích cho cô ấy đi.”Hắn đổi sang một chiếc điện thoại khác, bấm số, đợi bên kia bắt máy, hắn bảo: “Là bà ta, Triệu Vưu Kim. Trình dược viên có mạng lưới quan hệ rộng nhất Kỳ Châu.”
Vi Lễ An hồi tưởng những lần hai người tiếp xúc trước đây, Chu Yên luôn mang đến cảm giác xa cách vời vợi, như thể đôi mắt cô khước từ thế gian này, trớ trêu thay, chính đôi mắt ấy lại sở hữu một cái nhìn đầy cám dỗ. Phải chăng là cố ý?
Ổ giao dịch trứng?
“Cứ theo kế hoạch nhé?”
Tư Văn không bận tâm về chuyện đã xảy ra với cô, nhưng hắn nhận thấy cô đang rầu rĩ. Điều này làm hắn khó chịu.
“Không, tôi có thể làm bà ta tìm tới tôi.”
Vi Lễ An không dám khẳng định: “Bây giờ vẫn chưa nói chắc được. Hôm trước tôi chợt nhớ, chúng tôi từng nhận được đơn tố giác về hành vi của một số đối tượng lợi dụng các khoản vay tín chấp cho sinh viên và cho vay phẫu thuật thẩm mỹ để kiểm soát các nữ sinh viên đại học, ép họ bán trứng trả nợ. Chúng tôi từng đến Phương Thảo Garden nhưng không phát hiện điều gì khả nghi, có thể trước khi đi kế hoạch đã bị lộ, đối phương đã kịp chuẩn bị nên chúng tôi mới bắt hụt. Tình huống của Trà Sữa rất giống với những nữ sinh từng báo án trước đó, đều liên quan đến phẫu thuật thẩm mỹ, nếu không có gì ngoài dự đoán thì đều do cùng một băng nhóm thực hiện.”
“Này Tư Văn, đến bà già năm mươi mà anh cũng không tha à? Biến thái quá thể!”
Hai người nhìn vào mắt đối phương. Chu Yên không nói gì, Tư Văn ghé lại hôn cô, trao nụ hôn đơn thuần đầu tiên.
Tư Văn lái xe đưa Chu Yên về căn hộ. Vào nhà rồi hắn vẫn không nói năng gì, chỉ đi rót cho mình một cốc nước, song uống đến lưng chừng lại thôi.
Tư Văn dập máy luôn không nhiều lời. Hắn để điện thoại sang một bên, bấy giờ mới có thời gian nghĩ đến Chu Yên. Cô đã nằm trên bàn được một lúc, Tư Văn lại gần, thấy cô đang say ngủ, cái miệng he hé và hai vệt sữa trắng tựa hồ đang quyến rũ hắn.
Anh ta bần thần một lát mới đáp: “Đương nhiên, tôi sẽ bảo vệ cô.”
Thật không công bằng, nín nhịn là khoản hắn kém nhất.
“Cần tôi giúp mà lại la lối tôi như thế à? Trông tôi dễ bắt nạt lắm chắc?”
Cặp mày của Vi Lễ An nhướng lên, rồi lại hạ xuống, như thể đã thông suốt.
Tư Văn sờ mái tóc mềm mại hệt như đôi gò bồng đảo của cô, bất chợt nghĩ đến vùng ngực. Không biết vết bầm dạo trước đã biến mất hay chưa. Hắn thò tay xuống vén áo cô lên, kéo cúp áo ngực xuống, lộ ra bầu ngực hồng.
Thật không công bằng, nín nhịn là khoản hắn kém nhất.
Bọn họ hiểu rằng, dính vào Tư Văn đồng nghĩa với lấy mạng ra kiếm tiền, chỉ một thoáng bất cẩn là sẽ chết không có chỗ chôn.
Dường như hắn ngửi được hương sữa đâu đây. Hoặc chăng chỉ là ảo giác.
Kể ra hắn cũng là một người thầy xuất sắc. Chính bởi vì hắn xuất sắc nên từ trước đến nay, giữa họ chỉ có đúng một việc là làm tình.
Sợ mụ Hồng biểu đạt sai, Chu Yên hỏi lại lần nữa: “Qua cục công an hay đội hình sự?”
Dục vọng đàn ông thao túng hắn bế Chu Yên lên bàn, đKhi Chu Yên bước vào, Vi Lễ An nói thẳng với cô: “Trong khu các cô có ổ giao dịch trứng.”Chu Yên cười tự giễu, mải nghĩ chuyện khác nên vô thức đưa tay khảy mũi Tư Văn, thình lình bị hắn tóm đúng cổ tay.ộng tác chẳng mấy nhẹ nhàng của hắn đánh thức Chu Yên khỏi cơn mê. Thấy bàn tay đang phủ lên thân dưới của mình là của Tư Văn chứ không phải ai khác, vẻ hoảng hốt trên mặt cô mới dần dịu lại.
Chu Yên nghĩ mãi không ra, dứt khoát không nghĩ nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ.
“Không.”
Lửa tình bùng lên trong mắt Tư Văn, không cách nào dập tắt.
Tư Văn dập máy luôn không nhiều lời. Hắn để điện thoại sang một bên, bấy giờ mới có thời gian nghĩ đến Chu Yên. Cô đã nằm trên bàn được một lúc, Tư Văn lại gần, thấy cô đang say ngủ, cái miệng he hé và hai vệt sữa trắng tựa hồ đang quyến rũ hắn.
Chưa nghe bao giờ à? Táo bạo là cho bạn giường, dè dặt để dành người thương.
Chu Yên thuần thục ngồi dậy cởi thắt lưng của hắn, lấy vật to dài ra xóc vài lần, tay còn lại tuột quần lót, đưa hắn kề sát cửa mình, dẫn hắn tiến vào bên trong. Sự khít khao của cô kích thích Tư Văn, vài tiếng rên trầm bật khỏi cổ họng hắn.
Chu Yên có lẽ là người duy nhất trên đời biết cách làm Tư Văn sung sướng.
Chính hắn đã tự tay dạy dỗ cô.
Chu Yên có lẽ là người duy nhất trên đời biết cách làm Tư Văn sung sướng.
Cũng chính hắn đã biến cô thành người dửng dưng với tất thảy, không gì có thể là ngoại lệ.
Chu Yên ngồi xổm xuống, vòng tay ôm gối: “Vì sao Trà Sữa mất tích mà tôi lại phải phối hợp điều tra? Muốn tôi đến là tôi phải đến? Sao tôi lại phải hầu hạ những người chẳng có một cắc quan hệ gì với mình? Họ có trả cho tôi xu nào đâu.”
Kể ra hắn cũng là một người thầy xuất sắc. Chính bởi vì hắn xuất sắc nên từ trước đến nay, giữa họ chỉ có đúng một việc là làm tình.
Sau cuộc yêu, Chu Yên cảm thấy trống rỗng, níu góc áo Tư Văn không buông. Hắn đã nghe cô giải thích lý do nên lần này không hỏi nữa, và cũng không đi.
Chu Yên tựa vào hắn, ôm cánh tay hắn, nhịp tim dần về lại quỹ đạo.
Nơi mềm mại áp lên cánh tay Tư Văn, đem lại cho hắn cảm giác vô cùng dễ chịu. Hắn là người có nhu cầu tình dục cao, quay sang thấy đôi chân trắng mềm của cô, lửa dục lại bùng lên. Hắn bế cô lên ném sang xô-pha, rong ruổi đến khi cô không nhúc nhích nổi nữa.
Chu Yên ngủ ba tiếng đồng hồ, tỉnh dậy vào lúc bốn giờ sáng trong vòng tay Tư Văn.
Chu Yên cúp điện thoại, đổi hướng đi về phía thang máy.
Vi Lễ An vốn tưởng cô sẽ từ chối, tựa như bao lần trước đó, nay cô dứt khoát như thế khiến anh ta có phần kinh ngạc. Nếu không vì tội phạm có khả năng đã biết rõ các đồng chí nữ trong cục, anh ta cũng không muốn nhờ đến Chu Yên.
Bẵng đi mấy tháng, Tư Văn lại ôm cô say ngủ.
“Cần tôi giúp mà lại la lối tôi như thế à? Trông tôi dễ bắt nạt lắm chắc?”
Chu Yên bị tay hắn đè không động đậy được, nhưng vẫn có thể nhích đầu về sau, chừa chút khoảng cách để ngắm hắn.
Hôm qua cô chỉ nhìn hắn từ xa chứ không gần thế này, nay cô có thể khẳng định chắc nịch rằng hắn có vốn liếng. Hắn là tuýp đàn ông mà phụ nữ ở bất kỳ lứa tuổi nào cũng phải mê mệt, nhưng dường như không một ai công khai thích hắn.
Chu Yên ngủ ba tiếng đồng hồ, tỉnh dậy vào lúc bốn giờ sáng trong vòng tay Tư Văn.
Vi Lễ An cười: “Người phải cảm ơn là tôi mới đúng.”
Chẳng bàn đâu xa, ngay tại Kẹo có đầy cô chỉ ảo tưởng về hắn, chứ tuyệt nhiên không đi quyến rũ hắn.
Bọn họ hiểu rằng, dính vào Tư Văn đồng nghĩa với lấy mạng ra kiếm tiền, chỉ một thoáng bất cẩn là sẽ chết không có chỗ chôn.
Cách hình dung ấy rất chính xác.
Chu Yên cười tự giễu, mải nghĩ chuyện khác nên vô thức đưa tay khảy mũi Tư Văn, thình lình bị hắn tóm đúng cổ tay.
Tại sao cảnh sát lại muốn gặp một cô gái bán hoa? Đúng là buồn cười biết mấy.
Nếu có tình cảm với anh thì tôi đã chẳng ôm chặt như vậy.
Nghĩ đến đây, hắn thả tay ra. Hắn đang sợ.
Hai người nhìn vào mắt đối phương. Chu Yên không nói gì, Tư Văn ghé lại hôn cô, trao nụ hôn đơn thuần đầu tiên.
Chu Yên không nói gì thêm, Tư Văn cũng không rời giường. Cả hai nằm dài cho đến khi trời hửng sáng.
Cô bạo dạn rúc vào lòng hắn. Tư Văn cau có, tự đáy lòng hắn kháng cự sự thân mật này. Thấy thế, cô bảo: “Đừng bảo tôi cuốn xéo, tôi đang thấy hơi lạnh.”
Tư Văn đấu tranh tâm lý, vẫn chưa kéo cô ra: “Lên giường nhiều nên sinh tình à?”
“Không.”
Chu Yên khẽ mím môi: “Trà Sữa ở đó à?”
Nếu có tình cảm với anh thì tôi đã chẳng ôm chặt như vậy.
“Cứ theo kế hoạch nhé?”
Chưa nghe bao giờ à? Táo bạo là cho bạn giường, dè dặt để dành người thương.
Tư Văn không muốn nghe cô lảm nhảm, để mặc cô ngồi đó, ra xô-pha bật máy tính lên, viết nốt e-mail đang dang dở.
Chủ đề kết thúc tại đây.
Tốt hơn hết là như thế: “Cô mà thích tôi thì cô sẽ phải chết.”
Vi Lễ An nghe vậy, đưa mắt nhìn cô. Cô rất thông minh, bản thân cô cũng không che giấu điều đó.
Hôm qua cô chỉ nhìn hắn từ xa chứ không gần thế này, nay cô có thể khẳng định chắc nịch rằng hắn có vốn liếng. Hắn là tuýp đàn ông mà phụ nữ ở bất kỳ lứa tuổi nào cũng phải mê mệt, nhưng dường như không một ai công khai thích hắn.
“Yên tâm đi.” Chẳng qua là cô thiếu tiền, còn hắn thì thừa tiền, nên mới có chuyện cô mặc hắn giày xéo mình tối ngày. Cô cho là như vậy.