Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 15




Hắn biết mình không yêu Chu Yên, hắn chỉ nghiện cô như cách hắn nghiện ma túy. Nhưng cũng chính vì thế, hắn không thể để cô thật sự trở thành ma túy của mình: nghiện rồi không cai được.Chu Tư Nguyên không hiểu nhưng không dám hỏi, chỉ ngồi run rẩy trong im lặng.

***

Hắn chậm chạp về phòng uống thuốc, sau đó sai người gọi cho Kẹo, bảo họ cho Chu Yên thôi làm tiếp viên, lên chức má mì.

Những tưởng sau cuộc điện thoại ấy hắn sẽ thấy dễ chịu hơn, nào ngờ cơn hoảng loạn chẳng những không thuyên giảm mà còn càng thêm nghiêm trọng. Hắn nghiến răng với lấy chìa khóa xe, lái tới khu chung cư Chu Yên ở.Edit | Beta: Manh & MDL

Đoàn người đang định đi thì cửa bỗng mở ra, Tư Văn bước vào. Hắn đảo mắt qua đám người tụ tập ở đại sảnh: “Nay không làm à?” Gương mặt lạnh lùng chẳng có vẻ gì là nghi vấn.

Tư Văn đã về nước từ hôm qua. Hắn vốn định gọi Chu Yên sang, nhưng có chuyện khác đang cần giải quyết, thế là lại bỏ di động xuống.

Bác sĩ kéo mí mắt Chu Tư Nguyên lên soi đèn, lần tay ra sau sờ lưng cậu, vừa mở khóa chai dịch truyền vừa hỏi: “Có tiền sử dị ứng gì không?”

Lúc xong việc đã là hơn hai giờ đêm, hắn đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, trong tâm trí bỗng xuất hiện bóng hình lả lướt của Chu Yên, cô đang gắng hòa cùng động tác thô bạo của người bên dưới, tiếng rên xé rách trời đêm.

Cậu ta biết người này chính là Tư Văn, kẻ một tay che trời ở Kỳ Châu. Nhưng kể từ ngày gia nhập đội hình sự, cậu ta đã quyết chí làm anh hùng chứ không làm anh hèn. Nếu cái giá phải trả để làm một anh hùng là khuất phục trước thế lực địa phương, vậy chẳng thà đừng làm cho xong.

“Đây là chống người thi hành công vụ!” Cậu ta nhìn Tư Văn tóe lửa.

Cảnh tượng thay đổi, người bên dưới hai mắt đê mê, mặt mũi dữ dằn. Song không phải là hắn.

[1] Chỉ kiểu cửa có hình dạng giống với cửa ở Tử Cấm Thành, gồm bảy hàng ngang dọc, bảy đinh mỗi hàng.

Chu Yên gật đầu rối rít: “Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!”

Lồng ngực như bị thứ gì đó nện mạnh xuống, một sự ngột ngạt khó hiểu dần tích tụ trong đó, chèn ngang mạch máu, chặn dòng sự sống đổ về tim, khiến hắn phải chống tay lên tường để đứng vững.

Sau cùng Tư Văn vẫn quay lại: “Quên đồ.”

Làm bữa sáng xong, cô vào gọi Chu Tư Nguyên nhưng cậu cứ nằm lì. Chu Yên toan kéo em trai dậy thì bị cơ thể nóng hừng hực của cậu làm giật cả mình. Cô hốt hoảng sờ trán Chu Tư Nguyên, nóng quá!

Hắn rất không thích cảm giác này.

Vi Lễ An bình tĩnh hơn đồng nghiệp, anh ta cao ngang ngửa Tư Văn, cũng ngùn ngụt khí thế: “Anh Tư, anh phải biết chỉ với câu anh vừa nói, tôi đã có đủ lý do để đưa anh vào trại giam hai ngày rồi đấy.”

Hắn chậm chạp về phòng uống thuốc, sau đó sai người gọi cho Kẹo, bảo họ cho Chu Yên thôi làm tiếp viên, lên chức má mì.

Hắn phớt lờ Chu Yên, tựa như bao lần trước đó.

Giọng Chu Yên dửng dưng phát ghét: “Tôi có việc.”

Những tưởng sau cuộc điện thoại ấy hắn sẽ thấy dễ chịu hơn, nào ngờ cơn hoảng loạn chẳng những không thuyên giảm mà còn càng thêm nghiêm trọng. Hắn nghiến răng với lấy chìa khóa xe, lái tới khu chung cư Chu Yên ở.

Chu Yên lắc đầu: “Dạ không, nhưng bé mắc bệnh lậu và bị nghiện ma túy, liệu có ảnh hưởng gì không ạ?”

Giám đốc Hoàng không có ở hộp đêm, mụ Hồng là người đứng ra làm chủ, thấy căng thẳng dần leo thang, mụ vội xáp lại hòa giải: “Mong anh cảnh sát bớt giận, Chu Yên không có ý đó đâu. Vả lại hoàn cảnh của cô ấy cũng đặc biệt, em trai cô ấy sức khỏe không tốt, thường phải vào viện.”

Dừng bánh dưới tầng rồi, hắn lại không tiến thêm bước nào.

Vi Lễ An cảm nhận được thái độ thù địch rõ ràng của Tư Văn với anh ta và Tam Tử. Điều này rất bất thường.

Vi Lễ An đứng dậy, nhìn Chu Yên: “Camera chỉ theo dõi được Trà Sữa đến giao lộ Hoàn Nam thì gặp góc chết, gần đó là khu chung cư Phương Thảo Garden. Nhà cô ở đó phải không?”

Hắn biết mình không yêu Chu Yên, hắn chỉ nghiện cô như cách hắn nghiện ma túy. Nhưng cũng chính vì thế, hắn không thể để cô thật sự trở thành ma túy của mình: nghiện rồi không cai được.

Coi Đội Hình sự 1 bọn họ là cái thá gì đây?

Đến cuối cùng, hắn không lên nhà Chu Yên nữa.

***

Tam Tử nổi trận lôi đình.

Dứt lời, mụ nhìn sang Chu Yên, định bảo cô tiếp hắn thì cứng lưỡi vì Vi Lễ An đang gần ngay bên cạnh.

Buổi sáng khi Chu Yên thức giấc, Chu Tư Nguyên vẫn còn đang ngủ.

Tam Tử xót Vi Lễ An mất ngủ mấy ngày liền vì vụ án này, cần người để hỏi thêm thông tin cũng không có, thế nên vừa thấy Chu Yên, cậu ta bực dọc ra mặt: “Chẳng phải chúng tôi đã nói là cô cần phối hợp điều tra sao?”

Làm bữa sáng xong, cô vào gọi Chu Tư Nguyên nhưng cậu cứ nằm lì. Chu Yên toan kéo em trai dậy thì bị cơ thể nóng hừng hực của cậu làm giật cả mình. Cô hốt hoảng sờ trán Chu Tư Nguyên, nóng quá!

Chu Yên ở bệnh viện trông Chu Tư Nguyên hai ngày, tắt điện thoại tròn hai ngày.

Hắn biết mình không yêu Chu Yên, hắn chỉ nghiện cô như cách hắn nghiện ma túy. Nhưng cũng chính vì thế, hắn không thể để cô thật sự trở thành ma túy của mình: nghiện rồi không cai được.

“Tư Nguyên? Em khó chịu ở đâu?”

Cô đờ đẫn nhìn người vừa bước vào, Tư Văn chỉ đứng ở ngưỡng cửa, nói: “Không làm thì tôi sang nơi khác.”

Dừng bánh dưới tầng rồi, hắn lại không tiến thêm bước nào.

Tam Tử nghiến răng xông đến, mặc cho Vi Lễ An nói gì cũng chẳng nghe lọt.

Chu Tư Nguyên gọi trong mê man: “Chị ơi, em đau.”

Tại sao không chứ?

Chu Yên bế cậu dậy, mặc quần áo rồi lao ra ngoài.

Chu Tư Nguyên xuất viện vào chiều thứ Sáu. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho em trai, Chu Yên bèn đến Kẹo.

Cô phóng như bay đến bệnh viện, ôm Chu Tư Nguyên vọt vào phòng cấp cứu, thấy bác sĩ túm chặt áo ông như muốn níu lấy tia hy vọng duy nhất: “Bác sĩ! Cứu bé nhà cháu với!”

Cô phóng như bay đến bệnh viện, ôm Chu Tư Nguyên vọt vào phòng cấp cứu, thấy bác sĩ túm chặt áo ông như muốn níu lấy tia hy vọng duy nhất: “Bác sĩ! Cứu bé nhà cháu với!”

“Tư Nguyên? Em khó chịu ở đâu?”

Tam Tử tốt nghiệp trường cảnh sát, tố chất cơ thể rất tốt, chỉ lùi mấy bước đã đứng vững.

Bác sĩ bị kéo áo vốn hơi bực mình, quay lại thấy có đứa trẻ đang hôn mê thì tức khắc cau mày, bảo một người khác kéo giường bệnh đến, “Chị để bé xuống đi.”

Chu Tư Nguyên không hiểu nhưng không dám hỏi, chỉ ngồi run rẩy trong im lặng.

Chu Yên đặt Chu Tư Nguyên xuống giường rồi ra đứng cạnh cột nhà, mặt mày trắng bệch đờ đẫn.

Chu Yên chẳng hề nao núng: “Anh cảnh sát à, tôi không phải là nghi phạm, không thuộc phạm vi kiểm soát của anh.”

Bác sĩ kéo mí mắt Chu Tư Nguyên lên soi đèn, lần tay ra sau sờ lưng cậu, vừa mở khóa chai dịch truyền vừa hỏi: “Có tiền sử dị ứng gì không?”

Chu Yên cứ thế ôm chặt cậu, chờ cơn giày vò trong cậu qua đi.

Chu Yên lắc đầu: “Dạ không, nhưng bé mắc bệnh lậu và bị nghiện ma túy, liệu có ảnh hưởng gì không ạ?”

Bác sĩ nghe vậy ngẩng đầu, thấy Chu Yên mất hồn mất vía. Cô đang sợ điều gì mà lại kinh hãi đến thế?

Không biết là vì Chu Yên quá gầy hay là vì cô quá trắng mà bác sĩ có cảm giác như thể cô sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Lát sau, ông bảo: “Không sao, không vấn đề gì đâu.”

Tư Văn hất bay cái tay đang chắn đường, xoay người đá văng Tam Tử.

Chu Yên gật đầu rối rít: “Cảm ơn bác sĩ! Cảm ơn bác sĩ!”

Ở thời khắc mấu chốt, Vi Lễ An phải ấn Tam Tử xuống đất mới kết thúc được cuộc đối đầu gay gắt này.

Bác sĩ nhìn cô chạy tới quầy thuốc, mái tóc búi củ hành lỏng lẻo chỉ chực tuột, lắc lư theo nhịp chạy. Trước cái bóng trải dài dưới ánh mặt trời, trông cô sao bé nhỏ quá đỗi.

Đương lúc tất cả cho rằng cô là người mất tích tiếp theo sau Trà Sữa, cô lại xuất hiện trước mặt họ.

Không biết là vì Chu Yên quá gầy hay là vì cô quá trắng mà bác sĩ có cảm giác như thể cô sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.

Nhớ lúc cô mới đón Chu Tư Nguyên về sống chung, thằng bé sợ gần chết, luôn đưa mắt nhìn láo liên, buồn đi vệ sinh cũng không dám nói, tiểu cả ra quần cũng chẳng thốt một câu.

Chương 15

Lúc Chu Yên quay lại, ông lắc đầu cười khẽ.

Hắn rất không thích cảm giác này.

Tam Tử đưa tay ngăn: “Tôi bảo anh đứng lại anh có nghe không!”

Nghĩ thừa quá. Cô gái này mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhiều.

Tam Tử nổi trận lôi đình.Sau khi Chu Tư Nguyên được truyền dịch, trái tim Chu Yên mới thôi hốt hoảng. Cô ngồi bên giường nhìn dòng người đến khám vội vã vào vào ra ra, tâm trạng vô cùng căng thẳng, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự quyết tâm.

Sau khi Chu Tư Nguyên được truyền dịch, trái tim Chu Yên mới thôi hốt hoảng.

Nhớ lúc cô mới đón Chu Tư Nguyên về sống chung, thằng bé sợ gần chết, luôn đưa mắt nhìn láo liên, buồn đi vệ sinh cũng không dám nói, tiểu cả ra quần cũng chẳng thốt một câu.

Khi ấy cô bọc thằng bé trong tấm ga giường, tủm tỉm bảo: “Tư Nguyên cởi quần ở trong đó rồi thay quần sạch nhé.”

Khi ấy cô bọc thằng bé trong tấm ga giường, tủm tỉm bảo: “Tư Nguyên cởi quần ở trong đó rồi thay quần sạch nhé.”

Chu Yên cũng chẳng mong hắn nói năng chào hỏi gì mình, chỉ là hắn đột nhiên xuất hiện sau ba tháng không gặp nên cô muốn nhìn hắn một chút. Không vì lý do gì, chỉ đơn giản là muốn nhìn hắn chút đỉnh thôi.

Chu Tư Nguyên không hiểu nhưng không dám hỏi, chỉ ngồi run rẩy trong im lặng.

Tư Văn có tai như điếc, đẩy hai cánh cửa rồng cuộn bảy đinh mạ vàng[1].

Vi Lễ An gật đầu: “Cô dẫn tôi ra đấy xem có manh mối gì không.”

Chu Yên kiên nhẫn thủ thỉ: “Tư Nguyên, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”

Bác sĩ nghe vậy ngẩng đầu, thấy Chu Yên mất hồn mất vía. Cô đang sợ điều gì mà lại kinh hãi đến thế?

Nước mắt Chu Tư Nguyên tuôn như vỡ đê, cuốn đi hết thảy lo lắng.

***

Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình có một chỗ dựa.

Có lẽ tiếng động quá lớn đã khiến bác sĩ chú ý, ông ghé vào, lặng lẽ tiêm cho Chu Tư Nguyên một mũi an thần. Cơn vật thuốc của Chu Tư Nguyên dần dần qua đi, cậu bình yên chìm vào giấc ngủ.

Đó cũng là lần đầu tiên Chu Yên cảm thấy mình ra dáng một người lớn.

Chu Yên kê gối dưới gáy cậu, nhìn một hồi lại thấy tình thái của cậu rất bất thường, người đổ mồ hôi, tay chân co giật. Cô lập tức hiểu ngay, kéo kín rèm rồi quay lại ôm cậu: “Tư Nguyên ngoan! Chị ở đây! Chị ở đây!”

Chu Yên đắp chăn cho Chu Tư Nguyên, quay đầu nói: “Cháu cảm ơn.” Giọng cô nghe mệt lả.

***

Chu Yên đứng ở đầu cầu thang, bận váy đen dài chấm đất, đi đôi cao gót quai mảnh cùng màu. Hình như tay cô lại gầy đi, xương quai xanh càng lộ rõ, gương mặt ngày nào còn hơi căng mịn cũng gầy xọp đi sau ba tháng.

Buổi chiều Chu Tư Nguyên tỉnh lại, cơn sốt đã dịu đi.

Buổi chiều Chu Tư Nguyên tỉnh lại, cơn sốt đã dịu đi.

Edit | Beta:

Chu Yên kê gối dưới gáy cậu, nhìn một hồi lại thấy tình thái của cậu rất bất thường, người đổ mồ hôi, tay chân co giật. Cô lập tức hiểu ngay, kéo kín rèm rồi quay lại ôm cậu: “Tư Nguyên ngoan! Chị ở đây! Chị ở đây!”

Hai hàm răng Chu Tư Nguyên va lập cập, cậu cắn vào lưỡi, máu ứa ra.

Chu Yên lấy đũa cạy miệng em trai, để cậu cắn đũa, tránh tự làm đứt lưỡi. Hai mắt Chu Tư Nguyên dại ra, trợn ngược, cậu bắt đầu nói mớ liên tục, chân quẫy đạp loạn xạ.

Tư Văn đã về nước từ hôm qua. Hắn vốn định gọi Chu Yên sang, nhưng có chuyện khác đang cần giải quyết, thế là lại bỏ di động xuống.

Chu Yên cứ thế ôm chặt cậu, chờ cơn giày vò trong cậu qua đi.

Có lẽ tiếng động quá lớn đã khiến bác sĩ chú ý, ông ghé vào, lặng lẽ tiêm cho Chu Tư Nguyên một mũi an thần. Cơn vật thuốc của Chu Tư Nguyên dần dần qua đi, cậu bình yên chìm vào giấc ngủ.

Chu Yên đắp chăn cho Chu Tư Nguyên, quay đầu nói: “Cháu cảm ơn.” Giọng cô nghe mệt lả.

Vi Lễ An điều tra suốt mấy hôm vẫn chưa tìm được người, cộng thêm sức ép từ cái kết không minh bạch của vụ Tưởng Tiểu Chiêu, phải nói là vô cùng mệt nhọc, muốn hỏi Chu Yên thì cô lại biến đâu mất, mãi mới tìm được, cô lại khăng khăng mình không sai… Giờ còn bị người khác ngang nhiên đưa đi nữa?

Bác sĩ dợm hỏi vì sao đứa trẻ lại mắc căn bệnh này, nhưng nhìn gương mặt hốc hác tái nhợt của cô, cuối cùng ông vẫn không hỏi thành tiếng. Có đôi khi, sự im lặng sẽ có ích cho một tâm lý đang trên bờ vực sụp đổ hơn là những lời hỏi han.

Đến cuối cùng, hắn không lên nhà Chu Yên nữa.


Chu Yên ở bệnh viện trông Chu Tư Nguyên hai ngày, tắt điện thoại tròn hai ngày.

Bác sĩ dợm hỏi vì sao đứa trẻ lại mắc căn bệnh này, nhưng nhìn gương mặt hốc hác tái nhợt của cô, cuối cùng ông vẫn không hỏi thành tiếng. Có đôi khi, sự im lặng sẽ có ích cho một tâm lý đang trên bờ vực sụp đổ hơn là những lời hỏi han.

Lúc Chu Yên quay lại, ông lắc đầu cười khẽ.

Đương lúc tất cả cho rằng cô là người mất tích tiếp theo sau Trà Sữa, cô lại xuất hiện trước mặt họ.

***

Edit | Beta: Manh & MDL

Chu Tư Nguyên xuất viện vào chiều thứ Sáu. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho em trai, Chu Yên bèn đến Kẹo.

Buổi sáng khi Chu Yên thức giấc, Chu Tư Nguyên vẫn còn đang ngủ.

Vi Lễ An cũng có mặt tại đó, còn Trà Sữa vẫn chưa rõ tăm hơi.

Chu Yên không làm gì thẹn với lương tâm, thản nhiên thừa nhận: “Phải.”

Tam Tử xót Vi Lễ An mất ngủ mấy ngày liền vì vụ án này, cần người để hỏi thêm thông tin cũng không có, thế nên vừa thấy Chu Yên, cậu ta bực dọc ra mặt: “Chẳng phải chúng tôi đã nói là cô cần phối hợp điều tra sao?”

Hắn chẳng thay đổi gì, vẫn là bản mặt đáng ghét đó. Nhưng cô phải thừa nhận rằng, trong tất cả những người đàn ông cô từng gặp, hắn là người mặc com-lê đẹp nhất.

Giọng Chu Yên dửng dưng phát ghét: “Tôi có việc.”

Tam Tử nghe vậy nổi giận đùng đùng, cảm thấy Vi Lễ An phục vụ nhân dân bị phụ lòng, đập bàn đứng bật dậy: “Thái độ của cô kiểu gì thế! Có biết mình đang nói chuyện với ai không!”

Chu Yên chẳng hề nao núng: “Anh cảnh sát à, tôi không phải là nghi phạm, không thuộc phạm vi kiểm soát của anh.”

Giám đốc Hoàng không có ở hộp đêm, mụ Hồng là người đứng ra làm chủ, thấy căng thẳng dần leo thang, mụ vội xáp lại hòa giải: “Mong anh cảnh sát bớt giận, Chu Yên không có ý đó đâu. Vả lại hoàn cảnh của cô ấy cũng đặc biệt, em trai cô ấy sức khỏe không tốt, thường phải vào viện.”

[1] Chỉ kiểu cửa có hình dạng giống với cửa ở Tử Cấm Thành, gồm bảy hàng ngang dọc, bảy đinh mỗi hàng.

Thấy Tam Tử định tiếp tục tranh cãi, Vi Lễ An giơ tay can: “Được rồi. Vào chuyện chính đi.”

Tam Tử xót anh ta bỏ công không đáng: “Bọn họ báo cảnh sát xong vứt hết trách nhiệm cho bên mình, đã vô tâm thì chớ, còn không chịu phối hợp.”

Khoảnh khắc Tư Văn xoay người ra ngoài, Chu Yên bất giác tiến lên trước một bước. Một bước rất nhỏ, khẽ khàng, thậm chí còn chẳng ai trông thấy.

Vi Lễ An đứng dậy, nhìn Chu Yên: “Camera chỉ theo dõi được Trà Sữa đến giao lộ Hoàn Nam thì gặp góc chết, gần đó là khu chung cư Phương Thảo Garden. Nhà cô ở đó phải không?”

Thật sự rất đẹp. Nào đôi mắt ngạo mạn, nào môi mỏng bạc tình. Lâu dần, cô còn cảm thấy mình nhất định sẽ quỳ dưới chân hắn, dẫu bị hắn làm nhục, giày vò vẫn cam lòng. Thậm chí, cô sẽ ngửa gương mặt si mê, cầu xin hắn chơi cô một lần, dù chỉ một lần mà thôi.

Chu Yên không làm gì thẹn với lương tâm, thản nhiên thừa nhận: “Phải.”

Tam Tử nghe vậy nổi giận đùng đùng, cảm thấy Vi Lễ An phục vụ nhân dân bị phụ lòng, đập bàn đứng bật dậy: “Thái độ của cô kiểu gì thế! Có biết mình đang nói chuyện với ai không!”

Vi Lễ An gật đầu: “Cô dẫn tôi ra đấy xem có manh mối gì không.”

Trước mắt bao người, hắn bước về phía Chu Yên, nắm tay kéo cô ra cửa.

Chu Yên kiên nhẫn thủ thỉ: “Tư Nguyên, đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em.”

Đoàn người đang định đi thì cửa bỗng mở ra, Tư Văn bước vào. Hắn đảo mắt qua đám người tụ tập ở đại sảnh: “Nay không làm à?” Gương mặt lạnh lùng chẳng có vẻ gì là nghi vấn.

Mụ Hồng niềm nở đến đón: “Chao ôi, anh Tư, lâu lắm mới thấy anh đấy!”

Mụ Hồng niềm nở đến đón: “Chao ôi, anh Tư, lâu lắm mới thấy anh đấy!”

Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy mình có một chỗ dựa.

Dứt lời, mụ nhìn sang Chu Yên, định bảo cô tiếp hắn thì cứng lưỡi vì Vi Lễ An đang gần ngay bên cạnh.

Chu Yên đứng ở đầu cầu thang, bận váy đen dài chấm đất, đi đôi cao gót quai mảnh cùng màu. Hình như tay cô lại gầy đi, xương quai xanh càng lộ rõ, gương mặt ngày nào còn hơi căng mịn cũng gầy xọp đi sau ba tháng.

Chương 15

Lồng ngực như thứ gì đó nện mạnh xuống, một sự ngột ngạt khó hiểu dần tích tụ trong đó, chèn ngang mạch máu, chặn dòng sự sống đổ về tim, khiến hắn phải chống tay lên tường để đứng vững.

Chu Yên lấy đũa cạy miệng em trai, để cậu cắn đũa, tránh tự làm đứt lưỡi. Hai mắt Chu Tư Nguyên dại ra, trợn ngược, cậu bắt đầu nói mớ liên tục, chân quẫy đạp loạn xạ.

Cô đờ đẫn nhìn người vừa bước vào, Tư Văn chỉ đứng ở ngưỡng cửa, nói: “Không làm thì tôi sang nơi khác.”

Hắn phớt lờ Chu Yên, tựa như bao lần trước đó.

Tam Tử xót anh ta bỏ công không đáng: “Bọn họ báo cảnh sát xong vứt hết trách nhiệm cho bên mình, đã vô tâm thì chớ, còn không chịu phối hợp.”

Chu Yên cũng chẳng mong hắn nói năng chào hỏi gì mình, chỉ là hắn đột nhiên xuất hiện sau ba tháng không gặp nên cô muốn nhìn hắn một chút. Không vì lý do gì, chỉ đơn giản là muốn nhìn hắn chút đỉnh thôi.

Hai hàm răng Chu Tư Nguyên va lập cập, cậu cắn vào lưỡi, máu ứa ra.

Hắn chẳng thay đổi gì, vẫn là bản mặt đáng ghét đó. Nhưng cô phải thừa nhận rằng, trong tất cả những người đàn ông cô từng gặp, hắn là người mặc com-lê đẹp nhất.

Thật sự rất đẹp. Nào đôi mắt ngạo mạn, nào môi mỏng bạc tình. Lâu dần, cô còn cảm thấy mình nhất định sẽ quỳ dưới chân hắn, dẫu bị hắn làm nhục, giày vò vẫn cam lòng. Thậm chí, cô sẽ ngửa gương mặt si mê, cầu xin hắn chơi cô một lần, dù chỉ một lần mà thôi.

Tư Văn thoáng giương mắt, hé bờ môi mỏng: “Anh là cái thá gì?”

Tại sao không chứ?

Khoảnh khắc Tư Văn xoay người ra ngoài, Chu Yên bất giác tiến lên trước một bước. Một bước rất nhỏ, khẽ khàng, thậm chí còn chẳng ai trông thấy.

Sau cùng Tư Văn vẫn quay lại: “Quên đồ.”

Trước mắt bao người, hắn bước về phía Chu Yên, nắm tay kéo cô ra cửa.

Lát sau, ông bảo: “Không sao, không vấn đề gì đâu.”

Tam Tử nổi trận lôi đình.

Vi Lễ An điều tra suốt mấy hôm vẫn chưa tìm được người, cộng thêm sức ép từ cái kết không minh bạch của vụ Tưởng Tiểu Chiêu, phải nói là vô cùng mệt nhọc, muốn hỏi Chu Yên thì cô lại biến đâu mất, mãi mới tìm được, cô lại khăng khăng mình không sai… Giờ còn bị người khác ngang nhiên đưa đi nữa?

Coi Đội Hình sự 1 bọn họ là cái thá gì đây?

***

Cậu ta bước phăm phăm đến: “Đứng lại!”

Tư Văn có tai như điếc, đẩy hai cánh cửa rồng cuộn bảy đinh mạ vàng[1].

Lồng ngực như thứ gì đó nện mạnh xuống, một sự ngột ngạt khó hiểu dần tích tụ trong đó, chèn ngang mạch máu, chặn dòng sự sống đổ về tim, khiến hắn phải chống tay lên tường để đứng vững.Chu Yên bế cậu dậy, mặc quần áo rồi lao ra ngoài.[1] Chỉ kiểu cửa có hình dạng giống với cửa ở Tử Cấm Thành, gồm bảy hàng ngang dọc, bảy đinh mỗi hàng.



Tam Tử đưa tay ngăn: “Tôi bảo anh đứng lại anh có nghe không!”

Tư Văn hất bay cái tay đang chắn đường, xoay người đá văng Tam Tử.

Tam Tử tốt nghiệp trường cảnh sát, tố chất cơ thể rất tốt, chỉ lùi mấy bước đã đứng vững.

Cậu ta biết người này chính là Tư Văn, kẻ một tay che trời ở Kỳ Châu. Nhưng kể từ ngày gia nhập đội hình sự, cậu ta đã quyết chí làm anh hùng chứ không làm anh hèn. Nếu cái giá phải trả để làm một anh hùng là khuất phục trước thế lực địa phương, vậy chẳng thà đừng làm cho xong.

Tam Tử nghiến răng xông đến, mặc cho Vi Lễ An nói gì cũng chẳng nghe lọt.

“Đây là chống người thi hành công vụ!” Cậu ta nhìn Tư Văn tóe lửa.

Cuối cùng, anh ta vẫn để Tư Văn đi, cùng với Chu Yên.

Giọng Tư Văn rét căm, như vùng đất băng giá dưới lòng đất: “Đúng rồi, tôi chống người thi hành công vụ đấy.”

Ở thời khắc mấu chốt, Vi Lễ An phải ấn Tam Tử xuống đất mới kết thúc được cuộc đối đầu gay gắt này.

Vi Lễ An bình tĩnh hơn đồng nghiệp, anh ta cao ngang ngửa Tư Văn, cũng ngùn ngụt khí thế: “Anh Tư, anh phải biết chỉ với câu anh vừa nói, tôi đã có đủ lý do để đưa anh vào trại giam hai ngày rồi đấy.”

Tư Văn thoáng giương mắt, hé bờ môi mỏng: “Anh là cái thá gì?”

Vi Lễ An cảm nhận được thái độ thù địch rõ ràng của Tư Văn với anh ta và Tam Tử. Điều này rất bất thường.

Cuối cùng, anh ta vẫn để Tư Văn đi, cùng với Chu Yên.