Phong Lưu Chân Tiên

Chương 518: Long Chiến Thần




Người lên tiếng không phải là Dương Thiên mà là một thanh niên tuấn tú, da trắng, mái tóc màu vàng nhạt, hai tay chắp sau lưng, bộ dạng rất tiêu sái. Dáng vẻ bình thường vô hại này rơi vào mắt tên Đại Thừa trung kỳ kia lại trở nên rất đáng sợ. Hắn có chút run rẩy nói:



- Long Chiến Thần, ngươi cũng là người thuộc vương tộc Liệt Thiên Đế Viêm Long, lại là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, tại sao lại xuất hiện ở nơi này.



Cùng thuộc một nhánh Liệt Thiên Đế Viêm Long, những người trong vương tộc chính là trực hệ con cháu của Liệt Thiên Đế Viêm Long Thủy Tổ. Bọn hắn sở hữu thiên tư hơn người, tốc độ tu luyện thần tốc, luôn nắm giữ những chức vụ cao trong tộc.



Long Chiến Thần là Độ Kiếp kỳ, hơn nữa địa vị của hắn tại Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc lại rất cao, chính là em trai của Long Chiến Thiên. Thúc thúc đến tham dự kén rể cho cháu mình, nếu để lộ ra bên ngoài sẽ là một chuyện cười lớn cho toàn bộ Long Tộc.



Đáng tiếc, lúc này tên Đại Thừa trung kỳ kia không có tâm trạng để cười. Mặc kệ Long Chiến Thần xuất hiện ở đây vì lý do gì, chuyện này cũng chắc chắn không được tiết lộ ra bên ngoài. Ở đây lại có nhiều người như vậy, cách đơn giản nhất chính là giết người diệt khẩu.



Tu vị của hắn là Đại Thừa trung kỳ, tuy cũng tính là cường giả đỉnh cấp, thế nhưng đặt vào trong mắt đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ thì không có gì đáng kể. Tên Đại Thừa trung kỳ đưa tay về phía trước nắm lại. Hơn ba mươi tên Hợp Thể kỳ không có năng lực kháng cự, bị hắn nhấc lên ném thẳng về phía Long Chiến Thần sau đó hóa thành long hình phóng đi một hướng khác.



Sử dụng long hình chính là trạng thái chiến đấu mạnh nhất của Long Tộc. Tốc độ, sức mạnh, phòng ngự gia tăng nhiều lần, hơn nữa còn sử dụng được các kỹ năng đặc biệt khác. Tên Đại Thừa kỳ kia vừa mới vào đã sử dụng long hình để bỏ chạy, chứng tỏ hắn hoàn toàn không có suy nghĩ chiến đấu, chỉ mong dốc toàn lực cầu sinh.



Long Chiến Thần nở nụ cười khinh bỉ:



- Dùng một đám rác rưởi để cản chân ta, ngươi có hơi xem thường Long Chiến Thần ta rồi.



Tay phải Long Chiến Thần hóa thành Long Thủ, hắn vung tay quét ngang một cái, hơn ba mươi tu sĩ Hợp Thể kỳ Long Tộc lập tức bị đánh thành một đống thịt vụn rơi trên mặt đất. Nhẹ nhàng giải quyết đám tu sĩ kia, Long Chiến Thần hóa thành một vệt sáng dài đuổi theo tên Đại Thừa trung kỳ.



Dương Thiên mặc kệ hai tên kia, hắn tiếp tục ở lại quan sát đống xác thịt kia. Thế nhưng qua một thời gian dài, bọn chúng vẫn nằm yên bất động trên mặt đất mà không có chuyện gì xảy ra. Dương Thiên cau mày:





- Lẽ nào ta đã đoán sai?



Tiếp tục kiên nhẫn thêm một thời gian vẫn không nhìn ra được gì, Dương Thiên tiện tay thu lại đống Long Lân trên mặt đất rồi xoay người rời đi. Đợi hắn đi được hơn 15 phút, dị biến bất đầu xảy ra. Đống huyết nhục chất cao kia dần thu nhỏ lại, sau đó biến mất không còn bóng dáng. Mặt đặt trở lại nhưng chưa từng có chuyện gì xảy ra.



Dương Thiên lúc này đã ở một nơi khá xa, thế nhưng khóe miệng của hắn lại nở một nụ cười khó hiểu:





- Có ý thức? Vì phát hiện ra sự tồn tại của ta nên mới không ra tay. Nếu suy đoán của ta không sai, Liệt Thiên Đế Viêm Long lần này cũng không phải đơn thuần tổ chức kén rể. Mưu kế thật thâm độc, chỉ là không biết Long Ngạo Thiên có ẩn giấu con bài bí mật nào đủ năng lực đối phó với nó hay không.



Đợi mãi vẫn không phát sinh chuyện gì, Dương Thiên quyết định rời đi những vẫn để lại một cái cấm chế rất đặc biệt có khả năng quan sát những chuyện phát sinh tại một khu vực nhất định sau đó truyền vào trong đầu hắn. Đây chẳng qua là Dương Thiên cẩn thận để lại mà thôi, không ngờ lại phát hiện được một màng kia.



Hiểu được tất cả những thứ này đều là sắp đặt của Long Chiến Thiên, Dương Thiên tất nhiên cũng biết được vì sao Long Chiến Thần lại có mặt ở đây. Nếu mục đích của cuộc thi này không phải là kén rể cho Long Tích Nguyệt mà chỉ là huyết nhục của tu sĩ cấp cao Long Tộc, vậy thì đương nhiên bọn hắn không cần người chiến thắng.



Cũng chính vì điểm này, thể lệ cuộc thi mới có chút kỳ lạ. Người đến đăng ký tham dự xong liền nhận được ngọc ấn, sau đó được truyền tống thẳng đến địa điểm thi đấu mà không biết được đối thủ của mình là ai.



Lấy từ trong người ra năm mảnh Long Lân, Dương Thiên đắn đo mất vài giây rồi cũng theo hướng dẫn được một ta bên trong ngọc ấn thiết lập nên một cái trận pháp đơn giản. Đặt năm miếng Long Lân vào trong theo vị trí hình ngôi sao năm cánh, Dương Thiên liên tiếp đánh ra vài đạo Long Văn. Trận pháp lóe lên ánh sáng rực rỡ, một ngôi sao năm cánh phóng thẳng lên bầu trời rồi năm yên ở đó. Một ngôi sao khác nhỏ hơn xuất hiện trên trán Dương Thiên.



Dương Thiên thở ra một hơi:



- Cái gì mà triệu hồi Thủy Tổ, rõ ràng là thông báo vị trí của ta cho tên kia biết mà tìm đến. Xem ra Long Chiến Thiên thực sự không muốn có bất kỳ ai rời khỏi nơi này. Ài, cũng tốt, mấy ngày nay nhàn nhã đến phát chán, cũng nên vận động một chút rồi.



Không để Dương Thiên đợi quá lâu, một vệt sáng màu vàng phá không lướt đến trước mặt hắn, chính là Long Chiến Thần. Lúc này y phục của hắn có vài vết bẩn, ngực trái có một vết rách nhỏ cùng vài chấm máu, Dương Thiên trông thấy liền cười nói:



- Đường đường là Đại Thừa hậu kỳ lại bị Đại Thừa trung kỳ đánh bị thương, quả thực có chút mất mặt a.



Không giống tên Đại Thừa trung kỳ kia, Dương Thiên có thể nhìn ra được tu vị của Long Chiến Thần chỉ là Đại Thừa hậu kỳ. Hoặc có thể nói đây không phải là bản tôn của hắn mà chỉ là một khối phân thân mà thôi. Đối với Long Chiến Thần mà nói như vậy cũng đã đủ rồi. Phân thân của Độ Kiếp kỳ, lĩnh ngộ về pháp tắc vượt xa tu sĩ Đại Thừa kỳ thông thường, cộng thêm tu vị Đại Thừa hậu kỳ đã đủ để Long Chiến Thần dễ dàng tiêu diệt sạch những người tham dự. Tất nhiên đó là theo lẽ thông thường, mà Dương Thiên thì không thể dùng lẽ thường để suy xét được.



Bị Dương Thiên châm chọc, vẻ mặt Long Chiến Thần trở nên khó coi. Hắn là Đại Thừa hậu kỳ, lại là phân thân của Độ Kiếp kỳ, đáng lẽ phải dễ dàng giết chết một tên Đại Thừa trung kỳ. Thật ra chuyện này cũng không hẳn là lỗi của Long Chiến Thần. Bị dồn ép vào đường cùng, tên Đại Thừa trung kỳ kia quá tuyệt vọng liền sử dụng một chiêu tự bạo. Đại Thừa trung kỳ tự bạo, uy lực kinh khủng đến mức nào có thể nghĩ. Cho dù không gian này đã được gia cố bằng Long Văn và trận pháp cũng sẽ khó tránh khỏi tổn hại. Quan trọng hơn, bọn hắn cần có huyết nhục của đám Long Tộc này để cung cấp dinh dưỡng cho thứ kia. Vì vậy Long Chiến Thần không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngăn cản vụ nổ xảy ra.



Một gói thuốc nổ đã kích hoạt, việc ngăn cho nó bùng phát ra còn khó hơn việc giữ mình không bị thương. Dù Long Chiến Thần đã vận dụng pháp tắc khống chế đến mức cực hạn vẫn khó tránh khỏi bị một vết thương nhỏ. May mắn, huyết nhục của tên kia vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, xem như không lãng phí công sức hắn đã bỏ ra.



Long Chiến Thần lạnh lùng nhìn Dương Thiên:



- Một con chuột nhắt mà thôi cũng dám nói như vậy với ta. Khi nãy vốn đã phát hiện ra ngươi, nếu không phải bận truy đuổi tên kia, lúc này ngươi đã không còn mạng để nói những lời này. Nhưng thật không ngờ ngươi lại đoạt lấy đống Long Lân kia, tự tìm đường chết không thể sống a.



Dương Thiên phất tay:



- Đừng cho rằng ta không biết gì, ngay từ đầu các ngươi đã không muốn để bất kỳ người nào thoát khỏi nơi này. Ta nói có đúng không?



Long Chiến Thần mỉm cười:



- Đúng thì đã sao? Sai thì thế nào? Đối với một kẻ sắp chết như ngươi chuyện đó có quan trọng hay không?



Dương Thiên lắc đầu:



- Cũng không hẳn. Bởi vì kẻ phải chết ở đây là ngươi chứ không phải ta.



Long Chiến Thần hơi ngạc nhiên rồi cười to:



- Ngươi muốn dựa vào tu vị Đại Thừa trung kỳ của mình giết ta? Việc này so với việc ta bị tên Đại Thừa trung kỳ kia làm bị thương còn đáng cười hơn.



Dương Thiên đứng dậy, lắc đầu:



- Ta và hắn khác biệt rất lớn.



- Ồ, nói nghe một chút đi, rốt cuộc là khác biệt chỗ nào?



- Bởi vì…ta là Dương Thiên.