Phong Lưu Chân Tiên

Chương 517: Kế Sách Thu Thập Long Lân




Nơi này là một không gian đặc biệt, được bố trí Long Văn để gia cố không gian và hạn chế thần thức đến mức tối đa. Nếu Dương Thiên có Phá Thiên ở đây, sử dụng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn tìm kiếm năm miếng Long Lân là một chuyện rất đơn giản. Thế nhưng để qua mắt Long Ngạo Thiên, hắn bắt buộc phải sử dụng Phá Thiên làm mắt trận để gia tăng uy lực của huyễn trận. Vì vậy lúc này muốn tìm đủ năm miếng Long Lân sẽ phải tiêu tốn không ít thời gian.



Tại nơi này, cho dù là thần thức Đại Thừa trung kỳ cũng bị giới hạn trong phạm vi 1000 mét. Nói như vậy, Hợp Thể kỳ tối đa cũng chỉ có gần 100 mét mà thôi. Tuy nhiên, Long Tộc sở hữu những giác quan khác vô cùng nhạy bén. Hơn nữa bọn hắn đối với Long Lân có một mối liên kết, chỉ cần ở trong một phạm vi nhất định liền có thể cảm ứng được.



Nhìn chung, cuộc tìm kiếm này đối với Dương Thiên có chút bất lợi. Nhưng hắn lại có ưu thế đủ để đàn áp tất cả, chính là sức mạnh vượt trội. Kẻ tham gia kén rể tối đa chỉ có tu vị Đại Thừa kỳ mà thôi. Với tu vị đã khôi phục đến Đại Thừa trung kỳ, cho dù là Đại Thừa hậu kỳ của Long Tộc, Dương Thiên cũng không có gì phải lo lắng. Vả lại, nếu tìm không được, chẳng phải có thể cướp hay sao. Mọi quy tắc nơi này đều là quy tắc mở, không hề cấm tranh đấu, cướp đoạt thậm chí giết chết đối thủ. Chính vì vậy mà vừa mới bước vào nơi này, Dương Thiên đã bị đánh lén. Mục đích chính là giảm số lượng người tham dự, tăng khả năng chiến thắng của mình lên.



Tất nhiên, Dương Thiên cũng không phải kẻ khát máu, nếu không cần thiết, tha cho bọn hắn một mạng cũng không phải chuyện gì quan trọng. Tìm kiếm trong mơ hồ suốt một ngày trời vẫn không ra được thứ gì đặc biệt. Dương Thiên đang định tìm một nơi vắng vẻ để tiếp tục tu luyện công pháp thì phát hiện ra điểm bất thường.



Trước mặt hắn lúc này là một đống hỗn loạn, từng gốc đại thụ bị nhổ tung gốc, đánh thành nhiều mảnh vụn. Một vài nơi có dấu hiệu đóng băng, nơi khác lại bị hỏa diễm khủng bố thiêu đốt. Khung cảnh hoang tàn thế này chứng tỏ ở đây vừa có cuộc chạm trán dữ dội giữa hai thành viên Long Tộc. Dựa vào khí tức còn lưu lại, tu vị của hai tên này ít nhất cũng đã đạt đến Đại Thừa sơ kỳ.



Thế nhưng điều kỳ lạ chính là, nơi này lại không hề có vết máu hay bất kỳ một mảnh long lân nào rơi ra. Nhìn về một gốc cây gãy gần đó, rõ ràng có dấu long trảo rất lớn. Điều này chứng tỏ lúc hai tên kia đấu pháp đã thi triển ra chân thân. Sử dụng chân thân lại chiến đấu rất khốc liệt, không có lý nào một mảnh long lân cũng không rơi ra. Dương Thiên cẩn thận tìm kiếm vẫn không phát hiện được gì khác. Hắn bắt đầu tính toán:



- Lẽ nào là một tên có sở thích biến thái đi thu thập thi thể đối thủ. Cho dù là như vậy, lẽ nào không để lại bất kỳ vết máu hay mảnh vụn vơ thể nào. Hoặc là, toàn bộ nơi này có vấn đề.



Để xác thực cho suy đoán của mình, Dương Thiên quyết định quay lại nơi ban đầu hắn được truyền tống đến. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, thi thể của tên Long Tộc kia đã biến mất, kể cả vết máu lưu lại trên mặt đất cũng không còn. Mơ hồ hiểu ra thứ gì đó, Dương Thiên vẫn không có kết luận chính xác. Hắn quyết định tự mình kiểm chứng một phen.



Tạm thời gác lại chuyện tìm kiếm Long Lân, Dương Thiên lóe lên một cái rồi bay đi. Tốc độ của hắn cực nhanh, không ngừng tìm kiếm một thành viên Long Tộc bất kỳ.



Diện tích nơi này rất rộng lớn, có thể so sánh với một cái vị diện trung cấp vị diện cỡ vừa. Dương Thiên mất gần một ngày mới phát hiện một tên Long Tộc khác. Tu vị của tên này không tệ, cũng là Đại Thừa trung kỳ như Dương Thiên.



Vừa trông thấy Dương Thiên, tên kia liền chắp tay chào hỏi:



- Tiểu hữu, không biết người là thành viên thuộc nhánh nào của Long Tộc.



Xưng hô của tên này khiến Dương Thiên có đôi chút bất ngờ. Hắn thể hiện ra tu vị bên ngoài chỉ có Hợp Thể hậu kỳ mà thôi. Đối phương cao hơn hắn một đại cảnh giới, theo lẽ thường thái độ không thể nào hòa nhã, đối xử như một kẻ đồng cấp được. Dương Thiên giả vờ sợ hãi đáp:





- Tiền bối, ta là thành viên của Liệt Thiên Đế Viêm Long Tộc, không biết ngươi là…



Tên kia bật cười:



- Tiểu hữu đừng sợ, chúng ta đến đây là để tìm kiếm Long Lân, không phải chém giết lẫn nhau. Không biết mấy ngày qua ngươi có đạt được gì hay không?



Dương Thiên lắc đầu:



- Vận khí quá kém, ta đến giờ vẫn chưa tìm được mảnh Long Lân nào.



Hai mắt tên kia lóe lên một tia hàn quang:



- Thật vậy sao?



Dương Thiên lùi về phía sau vài bước:



- Tiền bối, những gì ta nói đều là sự thật.



Tên kia bất ngờ cười ha hả:



- Tiểu hữu, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Ta chẳng qua là tùy tiện hỏi vậy thôi. Được rồi, lão phu còn phải tiếp tục tìm kiếm, cáo từ.



Tên kia nói xong liền biến mất. Vẻ mặt Dương Thiên trở nên lạnh lùng. Hắn xòe lòng bàn tay ra, bên trong là một đạo Long Văn có tác dụng đánh dấu vị trí. Tên kia rõ ràng không phải thứ tốt lành gì. Lý do hắn giữ thái độ hảo hữu chẳng qua là muốn lợi dụng Dương Thiên mà thôi. Trong không gian bị hạn chế về thần thức, cho dù là Đại Thừa trung kỳ như hắn, muốn tìm đủ năm mảnh Long Lân cũng sẽ hao phí kha khá thời gian. Vì vậy, tên này lưu lại trên người Dương Thiên một đạo Long Văn để đánh dấu vị trí. Sau một thời gian hắn sẽ lại tìm đến, nếu khi đó phát hiện Dương Thiên có Long Lân, hắn tất nhiên sẽ ra tay đoạt lấy.



Dương Thiên chắc rằng, không chỉ với một mình hắn, tên kia còn ra tay với rất nhiều tu sĩ Hợp Thể kỳ khác. Thủ pháp này cũng không tính là cái gì cao siêu, nhưng độ hiệu quả thì không cần phải bàn cãi. Số lượng Hợp Thể kỳ tham dự chắc hẳn không dưới 80 người, chỉ cần lợi dụng được một nửa trong số đó, tên kia chỉ cần ngồi không cũng được hưởng lợi. Bọn hắn cũng không phải Dương Thiên, vốn không có cách nào phát hiện ra đạo Long Văn này.



Vốn định giết chết tên này để chứng thực vấn đề, Dương Thiên quyết định tạm tha cho hắn một mạng. Chi bằng đợi hắn thu thập đủ năm mảnh Long Lân rồi hẳn ra tay cũng chưa muộn. Khoảnh khắc tên kia để lại đạo Long Văn này trên người Dương Thiên, bản thân hắn cũng kịp lưu lại chỗ tên kia một cái cấm chế truy tung. Đương nhiên thủ pháp Dương Thiên sử dụng cực kỳ cao minh, tên kia đừng mong nhìn ra được chút khác biệt nào.



Đặt đạo Long Văn kia vào một gốc cây bất kỳ xong, Dương Thiên liền chọn một nơi thích hợp dựng lên trận pháp phòng ngự cùng huyễn trận để che mắt, sau đó tập trung lĩnh ngộ công pháp.



Một tháng sau, một tiếng nổ khổng lồ phát ra. Từ bên trong quang cầu, một cái đuôi rống rất lớn xuất hiện, quật mạnh lên thân cây gần đó. Cổ thụ rắn chắc lúc này giống như một miếng gỗ mục, bị long vĩ đánh thành một đống nát vụn. Một con Thiên Long màu xanh trắng hiện ra, bay lượn một vòng trên bầu trời rồi đáp xuống đáp, biến trở lại nhân hình thành Dương Thiên. Khóe miệng hắn nở nụ cười vui vẻ:




- Không sai, thậm chí ngay cả Thiên Long huyết mạch cũng giống y hệt. Hiện tại cho dù ta đứng trước mặt Long Chiến Thiên, tên kia cũng đừng mong phát hiện ra chỗ nào bất thường.



Đã tu luyện công pháp đến đại thành, Dương Thiên xem như không còn gì phải lo lắng. Hắn lập tức lần theo dấu vết cấm chế để lại tìm đến chỗ tên Đại Thừa trung kỳ kia. Không mất bao nhiêu công sức, Dương Thiên dễ dàng tìm thấy một đám Long Tộc hơn 30 người đang tập trung tại một chỗ. Trừ tên Đại Thừa trung kỳ kia, hầu hết những kẻ còn lại đều là Hợp Thể trung kỳ cùng hậu kỳ. Trước mặt tên Đại Thừa trung kỳ kia là một đống Long Lân chất cao, ước tính khoảnh chừng 20 miếng.



Nhìn đống Long Lân trước mặt, tên kia gật đầu:



- Không tệ, còn nhiều hơn ta dự tính một chút. Được rồi, các ngươi xem như cũng góp chút công sức cho chuyện này, vì vậy ta sẽ để lại cho các ngươi một mạng. Đem tất cả bảo vật trên người lấy ra rồi cút đi cho ta.



Thái độ vô sỉ của tên này khiến đám Long Tộc kia không ngừng mắng chửi trong lòng. Bất quá, bọn hắn cũng chỉ còn cách ngoan ngoãn dâng lên toàn bộ bảo vật chứa trong người. Khi người thứ tư bước lên lấy ra bảo vậy, một tia sáng lóe lên, đầu của hắn liền rơi xuống mặt đất. Sau đó thân thể hắn bị đóng thành một tảng băng lớn. Tên Đại Thừa trung kỳ trầm giọng:



- Ta đã nói là lấy ra toàn bộ, kẻ nào có ý giấu giếm đều sẽ có kết cục như hắn.



Mọi người trong lòng rét lạnh, không ai dám tiếp tục bước lên. Đúng lúc này, từ trên thiên không vang lên âm thanh trêu chọc:



- Một tên Đại Thừa trung kỳ cũng dám ở nơi này biểu diễn uy phong, thật sự có chút buồn cười a.