Phong Lưu Chân Tiên

Chương 506: Khuyên nhủ




Dương Thiên yên lặng, đưa tay cầm lấy bình rượu trên bàn một hơi uống cạn. Hắn thở ra một hơi rồi nói:



- Không phải ta không muốn trở về, mà là hiện tại thực sự không có cách nào về được.



- Tại sao? Với năng lực của ngươi, tạo ra một cái Truyền Tống Trận trở về có khó khăn gì.



Sở Từ đến Tu Chân Giới đã được một thời gian, phi thăng Linh Giới cũng đã gần 20 năm. Hắn đối với tu chân giả đã có những lý giải nhất định, không còn mơ hồ khi còn ở trái đất.



Trong thời gian qua, Sở Từ đã gặp qua rất nhiều tu sĩ mạnh mẽ, thế nhưng vẫn chưa có ai mang lại cho hắn cảm giác vĩ đại như Dương Thiên đã từng. Chỉ riêng việc Dương Thiên dùng linh lực bản thân tạo ra một cái vị diện riêng biệt cho nữ nhân của hắn tiến vào bên trong tu luyện, Sở Từ dám chắc cho dù là Độ Kiếp kỳ nổi danh, đứng đầu Linh Giới cũng vô pháp làm được.



Dương Thiên lợi hại như vậy, muốn trở về thì có gì khó khăn, chẳng qua là do hắn không muốn mà thôi. Nghĩ đến đây, Sở Từ có chút bất mãn với Dương Thiên, những vị mỹ nữ kia có một ai không phải tuyệt sắc giai nhân, người theo đuổi các nàng nhiều vô kể. Vậy mà các nàng chỉ tập trung tu luyện, một lòng một dạ với Dương Thiên, mong có một ngày được gặp lại hắn. Tên này thì lại mãi mê vui chơi ở Linh Giới, thậm chí còn không muốn quay về thăm các nàng dù chỉ một lần.



Sở Từ là người không quen bộc lộ cảm xúc ra ngoài. Tuy vậy, Dương Thiên vẫn có thể dễ dàng đọc được tên này đang suy nghĩ gì. Dương Thiên cũng không trách hắn, đây là hắn vì các nàng mà suy nghĩ. Cho dù vì lý do gì, Dương Thiên quả thực có lỗi với các nàng. Hắn đặt tay lên vai Sở Từ:



- Lý do ta không thể nói cho ngươi biết. Nhưng ta ra đi là để bảo vệ mọi người, bảo vệ thế giới này. Một khi chưa thực hiện được, ta nhất định sẽ không trở về. Tiểu Từ, ngươi không hợp với thế giới đẫm máu này. Nghe lời ta, mau trở về địa cầu. Pháp tắc nơi đó ta đã tu bổ lại, ngươi có thể đột phá đến những cảnh giới cao hơn, sau này quay lại đây cũng chưa muộn.



Sở Từ từ trước đến nay vẫn luôn tin tưởng Dương Thiên, chút nghi ngờ vừa rồi chỉ là thoáng qua. Nếu Dương Thiên đã nói như vậy, hắn cũng sẽ không truy vấn thêm nữa. Bất quá, Sở Từ vẫn có điểm không đồng ý:



- Ngươi có chuyện quan trọng cần làm, ta cũng không ép buộc. Ta biết mình yếu kém, đi cùng ngươi sẽ trở thành gánh nặng cho ngươi. Nhưng ta vẫn muốn ở lại Linh Giới. Qua một thời gian ở đây, ta có thể chắc chắn, chỉ có tiếp tục ở lại ta mới có thể trở thành cường giả. Trái đất bình yên kia không đủ để chứa cái tâm của ta.





Dương Thiên hiểu Sở Từ muốn nói gì. Hắn là người sở hữu Thần Thể, tất nhiên sẽ có tâm cường giả, muốn trở thành kẻ mạnh, vượt trên những người khác. Những gì Sở Từ nói đều đúng, nhưng hắn lại quên mất một điểm rất quan trọng. Người sở hữu Thần Thể tuy rất lợi hại, nhưng bất kỳ ai cũng từ một kẻ nhỏ yếu mà đi lên. Trước khi Thần Thể bộc lộ toàn bộ sức mạnh, rất nhiều kẻ sẽ nhằm vào Sở Từ.



Tu luyện không dễ dàng, thân thể và linh lực trong quá trình tu luyện sẽ có sự tương thích, khiến cho linh lực phát huy hiệu quả hơn. Chính vì lý do này, trừ khi lâm vào tình thế bắt buộc, rất ít tu sĩ nguyện ý từ bỏ thân thể của mình mà tìm kiếm một khối thân thể khác.



Nhưng Thần Thể thì khác, để sở hữu được nó, cho dù là Đại Thừa, Độ Kiếp cũng sẽ không tiếc từ bỏ thân thể để đoạt xá. Chuyện này tại tu chân giới cũng không phải là hiếm. Vì vậy, mỗi khi Thần Thể xuất hiện sẽ dẫn đến một trận chiến đẫm máu. Hầu hết những người sở hữu Thần Thể đều có kết cục rất thê thảm. Chỉ một số rất nhỏ may mắn tránh được phong mang, cuối cùng trở thành tồn tại đỉnh cao trong thiên địa.




Nếu là trước kia, có Dương Thiên bảo hộ hẳn là không có vấn đề gì. Hiện tại thì khác, Dương Thiên ẩn ẩn cảm giác được có những kẻ thù rất mạnh đang nhằm vào hắn. Có thể là Hủy Diệt vẫn đang âm mưu chiếm đoạt Hỗn Độn Lực hay một kẻ bí ẩn nào đó mà Dương Thiên chưa biết tên. Mặc kệ là cái gì đi chăng nữa, Sở Từ đi với Dương Thiên so với việc hắn một mình lịch luyện tại Linh Giới cũng không khá hơn là bao.



Chính vì điểm này, Dương Thiên mới có ý khuyên can Sở Từ quay về trái đất, chờ đến khi tu vị đủ mạnh lại đến cũng không muộn. Đem tất cả những chuyện này giải thích cho Sở Từ nghe, tên kia cũng có chút sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết:



- Chuyện này ta cũng đã từng nghĩ qua, ngươi có thể dạy ta một môn bí pháp nào đó có thể tránh bị người khác phát hiện hay không?



Dương Thiên thở dài:



- Bí pháp đương nhiên là có, nhưng vấn đề chính là tu vị của ngươi quá thấp. Cho dù là bí pháp lợi hại nhất, nếu có một tên Đại Thừa kỳ để ý đến ngươi, Thần Thể chắc chắn sẽ bại lộ. Sở Từ, ngươi không hiểu Thần Thể hai từ này nặng đến mức nào. Linh Giới Đại Thừa Độ Kiếp rất nhiều, nhưng có mấy kẻ dám tự tin mình có khả năng vượt qua cửu chuyển thiên kiếp, phi thăng Tiên Giới?



- Thần Thể chính là tấm bùa bộ mệnh. Sở hữu Thần Thể tu luyện đến Độ Kiếp kỳ, chỉ cần ngươi đừng quá ngu ngốc gọi tất cả chín lần thiên kiếp ra một lượt, phi thăng Tiên Giới là một sự tình vô cùng đơn giản.




Sở Từ nghi hoặc:



- Ta đến Linh Giới cũng đã được một thời gian, nghe nói trong vòng ngàn năm trở lại đây, chỉ có đúng một người phi thăng Linh Giới thành công, tên gọi thì không thấy nhắc đến.



Dương Thiên bật cười:



- Ta có nói Độ Kiếp kỳ sở hữu Thần Thể có thể phi thăng Tiên Giới dễ dàng. Nhưng mấu chốt chính là trong số những kẻ sở hữu Thần Thể kia, có ai đạt đến Độ Kiếp kỳ hay không?



- Phải biết rằng, người có Thần Thể mỗi lần tấn giai sẽ gặp phải thiên kiếp mạnh gấp nhiều lần người bình thường. Chưa kể đến việc bị bóp chết từ trong trước nước, đoạt xá thất bại, nguyên anh và thể xác không tương thích… Vô số những lý do khác nhau khiến cho số lượng đại năng sở hữu Thần Thể cực thấp. Cho dù đặt tại Tiên Giới cũng không có mấy người.



Dương Thiên đã nói đến mức này, cho dù Sở Từ có cứng đầu hơn nữa cũng phải cẩn thận suy nghĩ. Hắn biết Dương Thiên là muốn tốt cho mình. Tu vị của Dương Thiên viễn siêu sự hiểu biết của Sở Từ, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Nếu hắn đã nói rất nguy hiểm vậy thì khả năng mất mạng cực cao. Sở Từ do dự:




- Thế nhưng, ta không biết phải trở về như thế nào.



Dương Thiên khựng lại, hắn lại quên mất chuyện này. Trước khi đi, Dương Thiên thiết lập là đơn hướng Truyền Tống Trận, tức là chỉ có thể từ trái đất đến Tu Chân Giới, ngược lại thì không được. Cau màu suy nghĩ một lúc, Dương Thiên mới nói:



- Khi ngươi sử dụng Truyền Tống Trận, nơi ngươi đến là ở đâu?




Sở Từ đáp:



- Là một cái hạ vị diện Tu Chân Giới, gọi là Ám Dạ Giới.



Dương Thiên gật đầu:



- Được rồi. Thời gian tiếp theo ngươi cứ tiếp tục ở lại tòa thành này tu luyện. Nhớ kỹ, phải hạn chế xuất hiện, tránh cho kẻ khác chú ý. Ta sẽ tìm cách đưa ngươi trở về Ám Dạ Giới, sau đó dùng trận pháp nghịch chuyển phản hồi trái đất.



- Được.



Sở Từ vẫn còn chút không cam lòng, Dương Thiên cũng không nói thêm gì nữa. Hai người rất nhanh đổi chủ đề, trò chuyện vui vẻ. Thức ăn được dọn lên, Dương Thiên cùng Sở Từ vừa uống rượu vừa kể chuyện xưa. Cùng bằng hữu uống rượu ôn lại kỷ niệm là một trong những chuyện vui vẻ nhất của đời người.



Thức ăn vơi đi, rượu cũng cạn dần, Dương Thiên liền đứng dậy cáo từ. Hỏi thăm Sở Từ tình hình quanh đây, Dương Thiên rốt cuộc cũng hiểu ra. Trước khi chết, Thiên Diễn Lão Tổ đã sử dụng toàn bộ sức lực còn sót lại đưa không gian động thiên đến một nơi cách xa Vân Châu Thánh Địa. Mục đích không cần hỏi cũng biết, đó là tranh thủ thời gian cho đám người Thiên Diễn Tông rời đi.



Chia tay Sở Từ, việc đầu tiên Dương Thiên làm chính là xác định phương hướng trở về Vân Châu Thánh Địa. Liệt Viêm Kình đã tìm đến Thiên Diễn Tông trước, hắn tất nhiên phải quay lại tìm tên kia. Mọi chuyện đã kết thúc, Thiên Diễn Lão Tổ cũng đã chết, Dương Thiên không muốn đuổi tận giết tuyệt, hi vọng Liệt Viêm Kình không làm ra việc gì đáng tiếc.