Phong Lưu Chân Tiên

Chương 505: Gặp lại Sở Từ




Hư ảnh nghệch mặt ra:



- Ngươi vừa nói muốn mượn ta để tìm hiểu Âm Dương hai loại Tiên Lực?



Dương Thiên mỉm cười:



- Có gì khó hiểu sao. Âm và Dương là hai mặt tồn tại trong cùng một sự vật. Bọn chúng tuy đối nghịch nhưng lại dựa vào nhau mà tồn tại, thiếu nửa này thì nửa kia cũng sẽ biến mất. Lấy ngươi làm mặt tối trong con người ta, đại diện cho cái ác, chẳng phải rất phù hợp sao.



Hư ảnh yên lặng vài giây rồi cười to:



- Chuyện này ngươi cũng có thể nghĩ ra được, không hổ danh đệ nhất Chân Tiên. Bất quá, nếu ngươi thất bại, hậu quả thế nào chắc ngươi hiểu rõ hơn ta.



Thất bại, không những Âm Dương hai loại Tiên Lực không lĩnh ngộ được mà còn có thể khiến hắn bị tâm ma nuốt chửng, mất đi bản ngã của mình. Có điều, Dương Thiên chẳng mấy bận tâm:



- Ta chắc chắn sẽ thành công.



Hư ảnh không nói thêm gì nữa, hắn chỉ cười nhạt thêm một tiếng rồi biến mất. Hư ảnh không còn, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn quanh một lần rồi lắc đầu. Cái chết của Viên Thuật và Thiên Diễn Lão Tổ không phải chủ ý của hắn. Nhưng người chết thì cũng đã chết rồi, mục đích Dương Thiên đến đây chính là như vậy nên hắn cũng không có gì phải hối hận hay cắn rứt lương tâm. Nhận thấy không gian động thiên không bao lâu nữa liền sụp đổ, Dương Thiên lập tức dùng Vạn Pháp Thông Thiên Nhãn tìm lối ra, rất nhanh liền rời khỏi nơi đó.



Dương Thiên đi ra không được bao lâu, trên tảng đá bắt đầu xuất hiện từng vết nứt lớn nhỏ khác nhau sau đó vỡ tan thành từng mảnh. Một vài vết nứt không gian nhỏ xuất hiện rồi biến mất. Không gian động thiên là một không gian riêng biệt, khi nó sụp đổ, không gian lực trong đó tràn ra sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến thế giới bên ngoài.



Thiên Diễn Lão Tổ tu vị chưa đủ, lĩnh ngộ về Không Gian Pháp Tắc cũng chỉ mới được một chút bên ngoài. Nếu tên kia đem toàn bộ không gian động thiên tự bạo, uy lực khủng bố kia Dương Thiên tạm thời chưa đủ sức chống lại, nói không chừng phải mất đi một con bài tẩy.



Chuyện tại Vân Châu Thánh Địa đã kết thúc, Dương Thiên cũng không muốn truy cùng diệt tận. Hắn chợt nhớ đến Liệt Viêm Kình hình như đã thông qua trận pháp tìm đến Thiên Diễn Tông, trước tiên phải tìm được tên kia rồi hẳn rời đi.





Dương Thiên mở ra thần thức, phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh không hề có một bóng người nào. Chần chừ cũng vô ích, Dương Thiên quyết định chọn đại một phương hướng phóng đi. Chỉ cần gặp được một tu sĩ nào đó, hỏi thăm đường đi chẳng phải sẽ được sao.



Dương Thiên phi hành hết ba giờ mới thấy bóng dáng một nhóm tu sĩ đang giao đấu. Nói là giao đấu cũng không đúng, rõ ràng là một nhóm người đang cùng nhau vây công một người. Bị nhiều người như vậy tấn công, người kia rất nhanh rơi vào thế hạ phong. Tuy vậy, hắn vẫn không có dấu hiệu bại trận. Y phục bị đánh tan, một cơ thể lực lưỡng hiện ra. Trên cơ thể, từng cái hoa văn thần bí mang theo lực lượng khủng bố khiến mọi người nhìn vào đều cảm thấy có chút kinh hãi.



Người này sau khi chống đỡ qua một đợt công kích liền hét to, hai chân đạp mạnh lên mặt đất, dùng tốc độ cực nhanh phóng đến một tu sĩ đang đứng gần đó. Nắm đấm của hắn vung ra, không khí vang lên từng tiếng rít gào do ma sát với tốc độ cao. Một quyền trực tiếp nện lên ngực, xuyên thẳng ra phía sau. Trong bàn tay đầy máu kia vẫn còn nắm lấy một cái nguyên anh đang run sợ. Bàn tay kia nắm chặt lại, nguyên anh lập tức tan thành mây khói.





Đám người còn lại thất thanh hô lên:



- Luyện Thể Giả?



Tu vị giữa bọn hắn và tên kia không chênh lệch bao nhiêu, bọn hắn dựa vào lợi thế số đông để áp đảo đối phương. Nhưng nếu tên kia là Luyện Thể Giả thì hoàn toàn khác. Luyện Thể Giả vượt cấp khiêu chiến đã thành quen. Trừ khi bọn họ có pháp bảo hoặc pháp thuật nào nghịch thiên đủ sức đánh cho hắn trọng thương, bằng không cho dù đông hơn nữa cũng cầm chắc thất bại. Tiếc là, bọn hắn không có.



Trong lúc đám người kia còn lo sợ, tên Luyện Thể Giả kia đã rút tay ra, đem cái xác ném qua một bên như một cục rác. Ánh mắt của hắn tràn đầy sát khi nhìn những người ở đây, giống như đang chuẩn bị tiến hành một cuộc đồ sát. Đúng lúc này, một âm từ trên cao vang xuống:



- Sở Từ, tại sao ngươi lại có mặt ở đây.



Nghe được âm thanh này, cả người Sở Từ run lên. Hắn ngẩn đầu nhìn lên cao thì không thấy bóng người liền cho rằng mình đã nghe nhầm. Một cánh tay đặt lên vai Sở Từ, Dương Thiên vẻ mặt không hài lòng nói:



- Ngươi không ở trái đất tu luyện, chạy đến nơi hỗn loạn này làm gì. Nếu để đám người đại môn phái phát hiện ra ngươi sở hữu Man Chi Thể, tất sẽ dẫn đến đại chiến. Đến lúc đó, ngươi cũng khó lòng sống yên được.



Sơ Từ quay đầu nhìn lại, một gương mặt quen thuộc đập vào mặt hắn. Giọng nói Sở Từ có chút run rẩy:



- Dương Thiên, thực sự là ngươi sao?



Dương Thiên bật cười:



- Không phải ta thì còn có thể là ai. Mà thôi, để ta giải quyết những chuyện ở đây, sau đó sẽ tìm một chỗ thích hợp nói chuyện.



Sự xuất hiện thần bí của Dương Thiên khiến đám người kia e ngại không dám động thủ. Một Sở Từ thôi bọn hắn đã chưa chắc thắng được, hiện tại không biết từ đâu xuất hiện thêm một tên nữa, hơn nữa quan hệ dường như khá thân thiết khiến bọn họ nảy sinh ý định rút lui.



Thả hổ về rừng không phải là thói quen của Dương Thiên. Đám người này vây công Sở Từ rõ ràng là có ý định giết chết hắn, vì vậy Dương Thiên cũng không hề nương tay. Hắn điểm nhẹ về phía trước một cái, những người kia lập tức cứng lại, đồng loạt từ trên không trung rơi xuống. Vừa chạm vào mặt đất, thi thể bọn hắn lập tức đứt thành nhiều khúc, giống như bị một lưỡi dao sắc bén chém ra.



Dương Thiên chẳng hề để tâm, hẳn quay sang hỏi Sở Từ:



- Ngươi biết gần đây có tòa thành trì nào hay không?



Sở Từ gật đầu:



- Ta hiện đang ở tại một tòa thành nhỏ gọi là Long Hổ Thành, chúng ta có thể đến nơi đó nói chuyện.



- Vậy được, chúng ta đi thôi.



Theo sự chỉ dẫn của Sở Từ, Dương Thiên mang theo tên kia phi hành, chỉ mất một thời gian ngắn liền đến được Long Hổ Thành. Tùy tiện chọn một quán ăn, gọi vài món đơn giản, Dương Thiên trực tiếp đi vào vấn đề chính:



- Nói đi, tại sao ngươi lại đến nơi này. Không phải trước khi đi ta đã dặn dò kỹ càng, nhất định phải thay ta chăm sóc các nàng sao?



Sở Từ cười khổ:



- Dương Thiên, ngươi thực sự đánh giá ta quá cao a. Nói về tốc độ tu luyện, ta không thể so sánh được với Nam Cung tiểu thư cùng Vương tiểu thư. Bọn họ tiến bộ thần tốc, còn được đặc cách tu luyện trong cái vị diện do ngươi đặc biệt tạo ra, đã sớm bỏ xa ta.



Dương Thiên hơi ngẩn ra, Sở Từ nói không sai. Những người khác không nói, cho dù thiên tư cực cao, so với Sở Từ sở hữu Thần Thể thì còn kém nhiều lắm. Nhưng Nam Cung Băng Vân cùng Vương Vận thì khác. Hai người bọn họ, một sở hữu Thần Thể, một là Luân Hồi Giả chuyển thế, lại có sự hỗ trợ của đan dược, vị diện linh khí sung túc do Dương Thiên để lại, muốn vượt mặt Sở Từ là chuyện rất đơn giản. Trước khi Dương Thiên rời đi, Vương Vận đã là Nguyên Anh kỳ, mạnh hơn Sở Từ đâu chỉ một chút.



Hiểu được nỗi khổ của Sở Từ, Dương Thiên cũng chỉ biết cười trừ:



- Cái này a, trước khi đi ta chỉ lo lắng cho các nàng mà quên mất, ngươi cũng đừng để ý. Nhưng ta nhớ đã từng nói Tu Chân Giới rất nguy hiểm, nếu không cần thiết thì đừng nên đến đây, lẽ nào ngươi đã quên?



Sở Từ lắc đầu:



- Sớm muộn ta cũng phải đến nơi này. Thứ nhất, tại trái đất ta đã gần như là vô địch. Hẳn ngươi cũng hiểu cảm giác tịch mịch kia thật sự rất nhàm chán. Những lão già thuộc các đại thế lực hầu hết đều lựa chọn thông qua Truyền Tống Trận đến Tu Chân Giới, tiếp tục con đường tu hành. Tiếp tục ở lại trái đất đối với ta không có lợi ích gì. Chỉ có đến nơi này, gặp được những đối thủ mạnh mẽ mới là thứ mà ta truy cầu.



- Quan trọng hơn, ta nhận được lời nhờ cậy của các nàng, nhất định phải tìm được ngươi. Các nàng nhờ ta nhắn lại với ngươi rằng, các nàng thực sự rất nhớ ngươi, hi vọng ngươi sớm trở về.