Lưu Hồng gả cho người chồng hiện tại xong, chồng của bà ấy vẫn luôn rất muốn đẻ một đứa con trai, nhưng cố tình lại sinh ra hai cô con gái.
Lưu Hồng cũng nóng lòng, nhưng hết cách rồi. Bây giờ nghe thấy Sở Minh Giai nói như vậy, bà ấy lại dấy lên hi vọng, thậm chí chuyện ma quỷ lộng hành cũng bị đẩy sang một bên, chỉ quấn lấy Sở Minh Giai hỏi rốt cuộc đứa thứ ba của bà ấy có phải là phải bé trai hay không.
Người trong phòng livestream cũng cạn lời: [Sợ là bà ấy đã quên bản thân muốn làm gì rồi.]
[Sinh con trai quan trọng hơn cả tính mạng; mỉm cười.jpg.]
[Sắc mặt của chị Sở rất nghiêm túc, chắc đứa thứ ba sẽ không là con gái chứ?]
...
Trong lúc tất cả mọi người đều nhìn Sở Minh Giai, chờ đợi cô trả lời thì cô gật đầu: “Đúng vậy, nó là một đứa trai.”
Mọi người: “!!!”
Phòng livestream: [...]
Lưu Hồng kích động, bà ấy lập tức đứng lên muốn cầm tay Sở Minh Giai: “Đại sư, có thật không, tôi, tôi cần phải làm gì?”
Sở Minh Giai gật đầu: “Bác cần đốt một chút giấy và đồ chơi cho nó, nếu không nó sẽ luôn quấn lấy bác.”
Lưu Hồng: “...”
Mọi người: “...”
Sắc mặt Lưu Hồng lập tức thay đổi. Bà ấy vừa bất ngờ vừa chần chừ nhìn Sở Minh Giai, mất một lúc cũng không biết nói gì cho phải.
Một lúc sau, bà ấy mới hỏi: “Cô, cô có ý gì?”
Sở Minh Giai: “Ý trên mặt chữ, không phải bác nói mỗi đêm đều có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ? Bác ủy thác chúng tôi giải quyết chuyện này giúp bác, bây giờ tôi đang giúp bác giải quyết.”
Lưu Hồng ngẩn ra mấy giây, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Bà ấy chợt đứng lên nói: “Các cô là đồ lừa đảo, tôi biết ngay các cô muốn được nổi tiếng nên cái gì cũng dám nói ra! Tôi không tìm các cô nữa! Chuyện của tôi không cần các cô quan tâm nữa!”
Lưu Hồng tức giận bỏ đi, hiện trường yên tĩnh mấy phút.
Hàn Phong Thần thăm dò: “Chị, bác ấy thật sự có đứa con thứ ba?”
Sở Minh Giai gật đầu.
Hàn Phong Thần: “Vậy vì sao bác ấy không thừa nhận?”
Sở Minh Giai không nói chuyện. Người ủy thác ngừng ủy thác, chuyện này đến đây thì thôi, không cần tiếp tục nữa. Dựa theo quy trình của chương trình, sau lúc này, chắc hẳn bọn họ sẽ nhận một khách hàng ủy thác khác, nếu không thì không có cách nào tiến hành livestream được.
Song, Sở Minh Giai chậm chạp không nhúc nhích.
Cô khẽ nhíu mày, trầm tư nhìn bóng lưng Lưu Hồng rời đi.
Trước đó, bà đồng giúp Từ Thâm mượn vận nhận nhầm Sở Minh Giai là thần chủ của bà ta. Mắt của bà đồng không nhìn được, có thể là bà ta phân biệt thông qua phương thức nào đó, mà hơi thở của Sở Minh Giai và người kia rất giống nhau.
Mà giờ đây, Sở Minh Giai lại cảm nhận được hơi thở này trên người Lưu Hồng, nhưng rõ ràng Lưu Hồng là người bình thường. Chẳng lẽ kẻ ở phía sau màn gần đây đã tới Kỳ Sơn, thậm chí còn từng gặp Lưu Hồng?
Sở Minh Giai đứng lên, quay đầu nhìn Giang Mãnh: “A Mãnh.”
Giang Mãnh: “!!!”
Một tiếng “bộp” vang lên, máy quay phim trong tay Giang Mãnh rơi xuống đất.
Mọi người: “...”
Lưu Quân chuyển từ tài xế thành trợ lý quay phim, vội vàng nhặt máy quay phim quy mô nhỏ ở dưới đất lên, kiểm tra không có vấn đề xong mới tiếp tục quay mấy khách mời.
Mà bởi vì một câu “A Mãnh” của Sở Minh Giai, Giang Mãnh căng thẳng luống cuống. Hai tay anh không biết đặt chỗ nào mà quơ quơ hai cái, kịp thời phản ứng ra là ngu ngốc nên đút hai tay vào trong túi, mím môi gật đầu: “Ừm.”
Sơn chủ gọi anh rồi, Giang Mãnh cúi thấp đầu, hốc mắt đỏ bừng.
Sở Minh Giai nhìn anh: “Đào mộ.”
Mọi người: “???”
Sắc mặt Giang Mãnh bình tĩnh: “Được.”
Vừa nói xong là đi ra phòng chứa đồ, tìm một cái cuốc ra, lại lấy một cái xẻng sắt ra nhét vào trong tay Hàn Phong Thần, ra hiệu cho cậu: “Đi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Hàn Phong Thần: “???”
Phòng livestream: [A a a a, cái gì? Lại phải đào mộ?]
[Vừa rồi bởi vì chị Sở gọi anh quay phim, anh ấy căng thẳng tới nỗi ném cả máy quay phim á?]
[Ha ha ha ha, ống kính lắc lư, tôi suýt cho rằng động đất.]
[Đáng tiếc, thuyền của một đôi dễ đẩy như vậy mà, nhà gái đã có chồng rồi.]
[Phòng livestream của chị Sở đúng là kích thích, mỗi ngày đào một ngôi mộ, liếc mắt là lại có chuyện lớn xảy ra, tôi đi tag đồn cảnh sát Kỳ Sơn trước.]
[Chúc mừng em trai Thần Thần thành công hòa nhập tiểu phân đội đào mộ, hãy để tôi xem thử người sập phòng tiếp theo sẽ là ai; đầu chó.jpg.]
...
Giang Mãnh cầm cuốc, Hàn Phong Thần cầm xẻng sắt, đi một vòng theo Sở Minh Giai ở tầng một. Bởi vì không có bát tự sinh thần của đối phương, hơn nữa Lưu Hồng không phối hợp, Sở Minh Giai đành tìm ở chỗ này.
Đêm qua, vò quỷ nhỏ ở chỗ này, căn cứ Lưu Hồng miêu tả thì có thể xác định chắc vò quỷ bị chôn ở chỗ này, cho dù không ở chỗ này thì cũng ở gần đây.
“Chắc hẳn là ở khu vực này mới đúng.”
Sở Minh Giai đi xuống tầng hai ra ngoài cửa, tìm hết trước nhà sau nhà một lần mà vẫn không thu hoạch được gì.
Mà Lưu Hồng vừa tức giận mắng Sở Minh Giai là lừa đảo rồi tức giận rời đi cũng không đi xa, bà ấy xách cái túi, hiển nhiên là vừa mua đồ quay về.
Bà ấy nhìn thấy mấy người Sở Minh Giai đứng ở cửa nhà mình, lập tức xụ mặt tức giận nói: “Tại sao các cô còn chưa đi? Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi không cần các cô giúp nữa! Các cô là đồ lừa đảo.”
Sở Minh Giai dẫn Giang Mãnh và Hàn Phong Thần đi ra sân, Lưu Hồng xách túi đi vào trong sân nhà mình. Mà lúc Lưu Hồng đi ngang qua, Sở Minh Giai ngửi được mùi nhang đèn, đây là đồ vật dùng lúc cúng bái tổ tiên và thần linh. Mà hôm nay không phải mùng một mười lăm, không phải ngày lễ gì, càng không thể nào là tiết thanh minh, bà ấy mua những thứ này để làm gì?
Sắc mặt Giang Mãnh tối tăm, Hàn Phong Thần chần chừ nói: “Cái đó, chúng ta còn chưa trả xẻng sắt và cuốc cho người ta.”
Sở Minh Giai nghĩ đến một khả năng, lúc Lưu Hồng muốn đóng cửa, cô lập tức tiến lên chặn cửa lại.
Vẻ mặt Lưu Hồng kinh hoàng: “Cô làm gì? Đây là nhà tôi, cô còn như vậy là tôi báo cảnh sát đấy nhé!”
Sở Minh Giai khách sáo nói: “Bác Lưu, bác đừng căng thẳng. Tôi đến giúp bác mà.”
Lưu Hồng thét chói tai: “Tôi nói rồi, không cần mấy người giúp. Mấy người đều là lừa đảo, cút hết cho tôi.”
Ngay cả các khán giả trong phòng livestream cũng cảm thấy biểu hiện của Lưu Hồng kỳ lạ.
[Trong lòng bà ta chắc chắn có ma quỷ, nếu không thì bà ta phản ứng kịch liệt như vậy để làm gì?]
[Quả nhiên chị Sở là chị Sở, không chuyện gì lừa được chị ấy cả!]
[Nói đi thì phải nói lại, vừa rồi chị Sở tìm một lần ở trên hai tầng lầu cũng không phát hiện gì hết mà.]
[Chắc là sẽ không bị người ta chôn ở trong nhà cũ giống Lâm Tiêu đâu, phải không? Chẳng lẽ chỗ này không phải nhà cũ của bọn họ?]
[Cũng có thể là ở trên nền móng của tổ trạch khác, dù sao thì nhà cũ của bọn họ rất có thể là ở chỗ khác, giống như của Lâm Tiêu đã bị sập, không tìm được nữa.]
...
Sở Minh Giai không nói chuyện, nhưng lúc này Giang Mãnh lại đẩy mạnh cánh cửa chắn trước người Sở Minh Giai rồi dẫn người đi vào trong.
Nhìn thấy bọn họ cường thế như vậy, Lưu Hồng vô cùng căng thẳng. Bà ấy kinh hoảng bất an xách đồ chạy về nhà, ra vẻ định đóng cửa lớn lại. Nhưng tốc độ của bà ấy làm gì nhanh bằng tốc độ của Giang Mãnh, Sở Minh Giai rất nhanh lại dẫn người quay về.
Sở Minh Giai nói với Giang Mãnh: “Vừa rồi tôi quên rồi, chỗ này của bọn họ hẳn sẽ có hầm trú ẩn.”
Đa số người dưới quê tự xây nhà đều sẽ có hầm trú ẩn, sử dụng để trữ thức ăn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nói tới hầm trú ẩn, Lưu Hồng sợ hãi gào lên: “Mấy người, mấy người muốn làm gì? Tôi muốn báo cảnh sát!”
Bà ta lo lắng lấy điện thoại di động ra, ánh mắt không khỏi bay tới một chỗ.
Giang Mãnh hiểu ý, lập tức cầm cuốc đi ra sân sau. Lưu Hồng lập tức chạy theo kêu to: “Cứu mạng, có người cướp của! Cướp của này, cứu mạng!”
Sở Minh Giai không để ý tới bà ấy đang hô to, mà thuận theo ánh mắt và động tác của bà ấy để xác nhận một phương hướng. Giang Mãnh và Lưu Quân đến đó nhìn, quả nhiên dưới đất có một cánh cửa sắt nhỏ, trên đó có ổ khóa.
Lối vào của hầm trú ẩn này quá khuất.
Khóa đồng rất dễ cạy, Giang Mãnh lấy cuốc đập một cái là ra.
Sau khi cửa sắt bị mở, mùi khói đập vào mặt, xem ra bình thường Lưu Hồng thường xuyên ở bên trong đốt nhang.
Sở Minh Giai: “Bác đốt gì ở dưới đó?”
Ánh mắt Lưu Hồng trốn tránh, thần sắc căng thẳng, nhưng giọng điệu vẫn hung ác: “Sao? Đây là nhà tôi, tôi ở bên trong cúng tế cái gì, cần hỏi cô trước hả?”
Sở Minh Giai: “Dĩ nhiên là không cần, nhưng nếu bác tìm tới chúng tôi, vậy tôi phải hỏi rồi.”
Sở Minh Giai nhìn lối vào hầm trú ẩn: “Chôn ở trong này là đứa con thứ ba của bác nhỉ?”
Lưu Hồng thét chói tai: “Không có! Tôi không có đứa con thứ ba, cô đừng...”
“Tôi không nói bậy.”
Thần sắc Sở Minh Giai vẫn bình tĩnh, nhưng nhìn thấy Lưu Hồng đã rất không kiên nhẫn.
“Miệng người có thể gạt người, nhưng máu mủ thì không.”
Lúc Sở Minh Giai nói lời này thì đang nhìn chằm chằm tay phải của Lưu Hồng.
Vừa nãy, lúc Giang Mãnh mở cửa sắt hầm trú ẩn ra, trên cổ tay phải của Lưu Hồng đột nhiên xuất hiện một sợi dây xanh nhạt mà người bình thường không nhìn thấy được, sợi dây đó đi thông xuống bên trong hầm trú ẩn.
Hàn Phong Thần cũng chú ý tới rồi. Cậu kinh ngạc chỉ vào bàn tay Lưu Hồng nói: “Tay bác ấy! Tay bác ấy có một sợi dây!”
Lưu Hồng vừa nghe thấy lời nói này thì nhìn xuống tay của mình, nhưng có nhìn thế nào thì cũng không nhìn thấy gì cả.
Người trong phòng livestream cũng sốt ruột nhảy nhót lên xuống: [Thần Thần lại thấy cái gì rồi, sợi dây gì, sợi dây gì?!]
[Kỳ lạ quá, tại sao trên tay bà ta có sợi dây? Tôi ở trong phòng livestream cũng không nhìn thấy gì hết mà, a a a a a.]
[Đồng quan điểm, tôi đã đang cân nhắc là có cần lấy nước mắt trâu để mở thiên nhãn hay không. Tôi sốt ruột muốn chết rồi!]
...
Lưu Hồng kinh hoảng nói: “Dây gì? Mấy người đang nói gì?”
Sở Minh Giai xoay đầu nhìn bàn tay của bà ấy: “Đó là sợi dây mẹ con, mối quan hệ máu mủ không cắt đứt được. Cho dù bác không thừa nhận sự tồn tại của nó, nhưng cũng không giấu được mối quan hệ máu mủ giữa bác và nó.”
Cho dù mẹ con trên cõi đời này bị chia cách nhiều năm, gặp mà không biết nhau, nhưng sợi dây mẹ con sẽ kết nối chặt chẽ với nhau. Dẫu cho đối phương đã chết, nhưng chỉ cần hồn phách của đối phương vẫn còn, thì sợi dây mẹ con sẽ không đứt.
Lưu Hồng nghe xong, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt bất an: “Không, không phải vậy đâu.”
Bà ấy điên cuồng lắc đầu: “Nó không phải con của tôi, nó không phải! Nó là ma quỷ, nó đến để hãm hại tôi, nếu không phải đại sư giúp tôi, tôi đã sớm chết... Nó là thiên sát cô tinh (*) khắc bố khắc mẹ. May mắn là nó không sống tiếp được nữa, nếu không, nếu không...”
(*) Số mệnh thiên sát cô tinh ý chỉ một người có vận mệnh đã được định sẵn là cô độc cả đời.
Bà ấy nói nếu không được một lúc rồi không nói tiếp.
Hàn Phong Thần chau mày: “Một lát thì là ma quỷ, một lát thì là thiên sát cô tinh. Bác chơi trò mê tín phong kiến mà còn đông tây kết hợp?”
Mọi người: “...”