Thân thế của Sở Minh Giai trong sạch đến mức không có gì để điều tra, thậm chí từ nhỏ đến lớn ở trường học, ngay cả thông báo phê bình cũng không có.
Cô là một cô gái ngoan.
Dĩ nhiên ban ngành đặc thù cũng có phương thức điều tra đặc thù, kết quả là cũng không có thu hoạch gì, nhưng ảnh hưởng của chuyện mượn vận quá lớn, ngay cả lãnh đạo cấp cao của ban ngành đặc thù cũng đã bắt đầu chú ý tới chuyện này.
Cho nên, bên cạnh Sở Minh Giai có thêm hai nhân viên đi theo. Song, bọn họ không hề đi theo Sở Minh Giai, mà dừng chân ở trong chương trình, đi cùng đám Trương Tùng. Bên cạnh Sở Minh Giai vẫn chỉ có Giang Mãnh và một tài xế bị bắt làm trợ lý tên Lưu Quân.
Hai ngày sau, Sở Minh Giai mới quay lại khách sạn, vừa đi vào cửa thì bị Trương Tùng ngăn lại.
Trương Tùng lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt nhìn Sở Minh Giai cũng mang theo kính sợ.
“À…, bà Hàn về rồi?”
Sở Minh Giai nhìn ông ta gật đầu.
Hai ngày qua, cô bận phối hợp với cảnh sát, không được nghỉ ngơi tử tế. Bây giờ đã là buổi tối, cô rất mệt mỏi, muốn đi ngủ.
Trương Tùng nhìn ra ý định của cô, căng thẳng sờ sờ cái đầu trơn bóng, chuẩn bị nói thẳng hơn một chút: “Cái đó, bà Hàn à, tôi muốn nói là lần sau livestream, chúng ta có thể khiêm tốn hơn một chút được không?”
Ngày đầu tiên livestream đã trực tiếp trao đổi với phi nhân loại, còn đào mộ nửa đêm, còn là ngôi sao hot mượn vận, được mời vào đồn công an, Trương Tùng không biết chuyện về đặc phái viên ban ngành đặc thù của quốc gia, nếu không thì sẽ càng căng thẳng.
Mặc dù tiết mục hot rồi, Trương Tùng rất vui, nhưng cứ thế mãi, ông ta sợ tim mình không chịu nổi.
Sở Minh Giai không hiểu “khiêm tốn hơn” của ông ta rốt cuộc có ý gì. Cô ăn ngay nói thật: “Phải xem ủy thác kế tiếp của khách hàng, có lẽ lúc các ông sàng lọc khách mời thì có thể khiêm tốn hơn một chút.”
Trương Tùng: “...”
Sự kiện mà đối phương ủy thác có khó xử lý hay không, lại sẽ tới mức độ nào, cũng không phải là do cô quyết định.
Giống như chuyện Từ Thâm mượn vận, ban đầu cô cũng không ngờ tới bản thân sẽ bị kéo xuống nước, đến bây giờ, bản thân vẫn là “người hiềm nghi” trong mắt ban ngành đặc thù.
Trương Tùng không còn lời nào để phản bác.
“Cô nói cũng hơi, hơi có lý.”
Trương Tùng lúng túng cười rồi nhường đường: “Vậy bà Hàn nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn có khách ủy thác tới nhà á.”
Trong lòng nghĩ là nếu chương trình bọn họ có bản lĩnh sàng lọc khách mời, ban đầu cũng sẽ không thận trọng như điên bởi vì Từ Thâm gia nhập.
Mà lúc này, biên đạo chấp hành cũng sớm chờ ở nơi đó rồi, cô ta căng thẳng nói: “Cái đó, cô Sở, thầy Hàn, tối nay hai người chưa hoàn thành nhiệm vụ, cho nên, phải, phải, phải ở trong căn nhà đặc thù ạ.”
Cũng chính là căn nhà có ma quỷ lộng hành.
Hàn Phong Thần: “!!!”
Tổ của Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần gặp phải loại chuyện này, đại sư của hai tổ bên cạnh lại không hề quan tâm. Hơn nữa bởi vì thói quen nên đã đi ngủ từ rất sớm, người nên ngồi thiền thì cũng đã ngồi thiền.
Trái lại, khách mời nữ La Mông Mông lo lắng cho đám Sở Minh Giai, cộng thêm bản thân cũng ở trong chương trình giải trí này, cho nên người của tổ khác gặp phải sự kiện quỷ dị, bản thân cô ấy cũng sợ hãi.
Nhưng với địa vị của mình, cô ấy không dám nói chuyện với Hàn Phong Thần, chỉ có thể ở trong khách sạn lén lút lên mạng xem tin tức.
Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần đi theo nhân viên tới nhà của một hộ cư dân trong thị trấn nhỏ.
Người của nhà này sống trong một ngôi nhà nhỏ độc lập tự xây lên, có hai tầng, trước sau đều có sân nhỏ, một đôi vợ chồng, hai cụ già, hai cô con gái, một nhà sáu miệng ăn đều sống trong chỗ này.
Đây là một khách hàng ủy thác của chương trình, cũng là khách hàng ủy thác phân đoạn thứ hai của chương trình phát sóng trực tiếp.
Mấy khách mời cần giúp đỡ khách hàng ủy thác giải quyết khó khăn, mới coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Tổ của Sở Minh Giai xui xẻo hơn một chút, bọn họ cần ở trong nhà của khách hàng có ma quỷ lộng hành, ekip chương trình làm vậy là cố ý không cho bọn họ ngủ.
Nhân viên dẫn hai người Sở Minh Giai đến xong là lập tức rời đi, dáng vẻ căng thẳng khiến cho Hàn Phong Thần cũng căng thẳng theo.
Các khán giả trong phòng livestream nhìn thấy ngôi nhà tối thui là bắt đầu sợ hãi.
[Sao nhà này ngay cả đèn cũng không mở thế, nhìn mà thấy sợ.]
[Nhân viên chạy nhanh vậy làm gì hả, không thấy sắc mặt Thần Thần nhà tôi đã trắng bệch rồi hả?!]
[Chị Sở của chúng tôi bận việc cả một đêm, ekip chương trình không phải người, ngay cả một giấc ngủ cũng không cho chị ấy được!]
...
Bởi vì sự kiện của Từ Thâm, mặc dù lúc này là nửa đêm, nhưng người ngồi hóng trong phòng livestream vẫn đông đảo.
[Chính là hai vị dũng sĩ này đêm khuya xuống thôn quê đào mộ hả?]
[Bộ phận quan hệ xã hội của Từ Thâm còn chưa ra mặt, nói không chừng bây giờ bọn họ đã thảo luận hợp tác với ekip chương trình xong, ngày mai sẽ là một “kịch bản” để giải thích.]
[Ha ha, nói không chừng đây là một kịch bản lăng xê cùng thắng lợi, bà Hàn muốn được ra mắt công chúng, ai dám không cho mặt mũi? Cho dù là ngôi sao đang hot thì cũng phải làm nhân vật phản diện làm nền cho cô ta thôi.]
[Lầu trên là người hâm mộ mất não của Từ Thâm hả? Đã như vậy rồi còn nói giúp anh ta á? Nếu cô yêu anh ta như vậy thì cho anh ta mượn khí vận đi?]
[Những người này không khỏi quá không coi chú cảnh sát ra gì rồi.]
...
Trong phòng livestream của Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần, lần đầu tiên số người online để xem livestream đột phá mười triệu, độ nổi tiếng ở trên cao không đi xuống, đừng nói hai tổ khác không có cách nào so sánh được, ngay cả lượt xem của người nổi tiếng nhất trên nền tảng video vào lúc này cũng không có lượt xem cao như vậy.
Trước kia, nền tảng video coi thường ekip của chương trình “Đoán xem ngài ấy ở đâu”, điều khoản lúc ký hợp đồng cũng chẳng ra hồn. Hiện giờ chương trình này hot rồi, lượt xem phòng livestream của Sở Minh Giai lại cao như vậy.
Đêm hôm khuya khoắt, tổng giám đốc của nền tảng video đích thân gọi điện thoại cho đạo diễn Trương Tùng: “Ông Trương à, ngày mai có rảnh không? Chúng ta nói chuyện hợp tác nhé.”
Trương Tùng và mười mấy nhân viên chen chúc ở trong phòng làm việc để xem camera phòng livestream, đồng thời cũng có một nguyên nhân, là không ai dám ngủ vì đều sợ hãi.
Trương Tùng lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài: “Ngày mai chỉ sợ là không được, tôi phải mời đại sư.”
Tổng giám đốc của nền tảng video: “...”
Được rồi.
“Đúng là nên mời thêm mấy người nữa,” Tổng giám đốc thật lòng nói: “Mang thêm mấy pháp bảo hộ thân nhé.”
Trương Tùng: “...”
Chắc cần ông nói hả? Ông ta đã sai người sắp xếp rồi!
Sở Minh Giai dẫn Hàn Phong Thần, Giang Mãnh cùng tài xế đi theo phía sau.
Bởi vì đêm nay xuống thôn quê đào mộ, tài xế tự nhận là cả người từ đầu cho tới linh hồn đều đã được khai quang, khi nhận được cuộc gọi của Trương Tùng bảo ông giúp đỡ Giang Mãnh thì đồng ý không chút do dự.
Dù sao thì Trương Tùng tăng lương gấp ba cho ông.
Sở Minh Giai đi tới trong sân của ngôi nhà nhỏ, tìm thấy công tắc rồi mở đèn. Chủ nhà đã sắp xếp phòng ở tầng một cho bọn họ, đèn ngủ màu hoàng hôn trong phòng đang mở, mấy người đi vào trong, Sở Minh Giai tìm thấy phòng được sắp xếp cho cô và Hàn Phong Thần.
Phòng này rất rộng rãi, vốn là phòng ngủ chính, nhưng sau này ma quỷ lộng hành, cặp vợ chồng kia dời lên lầu trên để ở.
Hàn Phong Thần mở đèn trong phòng lên, nhìn thấy rất nhiều đồ lặt vặt chất đống ở một bên căn phòng, mà một bên kia thì để một chiếc giường gỗ một mét rưỡi, ekip chương trình đã trải ga trải giường trước.
Hàn Phong Thần đứng ở cửa chau mày.
Không phải là chê bai điều kiện đơn sơ, mà chương trình quy định bọn họ nhất định phải ở trong căn phòng có ma quỷ lộng hành, vậy có nghĩa cậu và Sở Minh Giai phải cùng nhau ở trong căn phòng này.
Nghĩ đến bố của mình, Hàn Phong Thần cảm thấy không thích hợp cho lắm.
Nhưng nghĩ đến ma quỷ lộng hành, cậu lại cảm thấy mình và Sở Minh Giai phải cùng nhau ở trong căn phòng này!
Hu hu hu, xin lỗi bố, vì để giữ được mạng nhỏ, cậu sắp phải ở chung một đêm với vợ của bố. Hi vọng bố rộng lượng, đừng tính toán chuyện vặt này với cậu.
Sở Minh Giai ngáp một cái, là người đầu tiên bước vào trong phòng.
“Chỗ này à?”
Cô nhìn quanh một vòng, gật đầu: “Còn không tệ ha.”
Hàn Phong Thần: “...”
Hàn Phong Thần làm bộ đáng thương bước vào trong theo, hỏi: “ Chị ơi, hai ta ngủ chung nha?”
Sở Minh Giai: “...”
Hàn Phong Thần mới nói xong thì nhận ra cổ áo bị người ta xách lên.
Giang Mãnh ném máy quay phim cho tài xế, sau đó một tay xách Hàn Phong Thần trong phòng đi ra ngoài.
Hàn Phong Thần kinh hãi: “Anh làm gì vậy?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cậu đạp chân ở trên không.
Mé, cao ráo là có thể bắt nạt người ta hả? Nhân viên mà chương trình mời đều là kẻ có tố chất gì thế?!
Ánh mắt hung ác của Giang Mãnh bị đè dưới mũ lưỡi trai, anh u ám nhìn chòng chọc Hàn Phong Thần, thấp giọng nói: “Trai gái khác nhau, cậu ngủ với tôi.”
Hàn Phong Thần: “???”
Nhân viên có phòng khác, không ngủ ở chỗ này.
Căn cứ sự sắp xếp của chương trình, người tối nay ngủ ở trong căn phòng này chỉ có Hàn Phong Thần và Sở Minh Giai, ngay cả máy ghi hình ở bên trong cũng đã được trang bị xong xuôi.
Trái lại, Hàn Phong Thần rất muốn bỏ đi, nhưng cậu nghĩa khí, không thể để Sở Minh Giai một mình ở lại chỗ này!
“Không được.”
Hàn Phong Thần mở miệng: “Tôi không thể để cho chị tôi ở lại chỗ này một mình được, tôi không yên tâm.”
Giang Mãnh: “...”
Tài xế không nhịn được chen miệng: “Cậu không yên tâm, cậu cũng giúp không được gì mà.”
Hàn Phong Thần đỏ mặt: “Ông, tôi, tôi là khách mời. Nhân viên mấy người bị gì thế? Nếu không bị phạt, vậy tôi và chị tôi sẽ không ở chỗ này, bây giờ chúng tôi đi ngay.”
Tài xế lập tức lắc đầu: “Đừng đừng đừng, nhiệm vụ vẫn là phải được hoàn thành, tôi không nói gì hết nhé.”
Tài xế im miệng.
Đã khuya lắm rồi, Sở Minh Giai qua loa rửa mặt xong là lên giường chuẩn bị ngủ.
Cô không thay quần áo, để nguyên bộ đồ mặc ban ngày rồi nằm xuống giường, ánh mắt nhẹ bẫng nhìn Giang Mãnh, nói với Hàn Phong Thần: “Còn nói nhảm gì đấy? Đã mấy giờ rồi, mau tới ngủ đi.”
Hàn Phong Thần lập tức tung tăng chạy vào trong: “Chị ơi, tôi đến rồi nè! Tôi nằm ở đâu đây?”
Sở Minh Giai nhắm mắt lại: “Thích ngủ chỗ nào thì ngủ chỗ đó, câm miệng, ngủ đi.”
Trong phòng đều là đồ lặt vặt, Hàn Phong Thần nhìn trái nhìn phải, thân là cậu chủ nhà họ Hàn, lòng kiêu ngạo khiến cho cậu không muốn ngủ trên sàn nhà.
Vì vậy, cậu kéo quần áo, mặc quần áo nằm xuống một bên khác trên giường.
Mẹ con ngủ chung một đêm, có sao đâu?
Cậu yên tâm thoải mái suy nghĩ.
Mà Giang Mãnh đi tới ghế sô pha trong phòng khách để ngồi, áp suất rất thấp.
Tài xế đi cũng không được, không đi cũng không được. Dù sao thì đạo diễn đã bảo ông ấy giúp đỡ Giang Mãnh, bây giờ Giang Mãnh không đi, ông ấy cũng không tiện rời đi.
Ông ấy hỏi: “Thầy Giang, chúng ta ngủ ở đây à?”
Giang Mãnh gật đầu.
Tài xế nhìn thấy Giang Mãnh hung dữ, hơi sợ, cũng không dám hỏi nhiều mà nằm xuống ghế sô pha ở một bên kia rồi nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Giang Mãnh thỉnh thoảng nhìn về phía phòng ngủ của Sở Minh Giai, sắc mặt âm trầm. Anh nhiều lần không nhịn được muốn đến gần căn phòng để xách Hàn Phong Thần đang ngủ chung một giường với Sở Minh Giai ra ngoài.
Nhưng lần nào anh cũng nhịn lại được.
Đến bây giờ sơn chủ vẫn chưa quan tâm tới anh, trước khi cô nguôi giận, anh không thể chọc cô tức giận nữa.
Giang Mãnh đã tìm sơn chủ hơn ngàn năm, trước khi sơn chủ bế quan đã bảo anh canh chừng đền thần kỹ lưỡng, canh chừng Kỳ Sơn kỹ lưỡng, nhưng anh không làm được.
Giang Mãnh ủ rũ cúi đầu, trong lòng lại bắt đầu lo lắng.
Bây giờ sơn chủ không để ý tới anh nữa, sẽ không phải là không cần anh nữa, đúng không?
Lúc này đã là ba giờ sáng, phòng livestream còn có mấy triệu người xem không ngủ, ứng dụng Weibo được khôi phục xong, bọn họ đi hóng hớt, mắng Từ Thâm.
Sau đó lại rối rít tràn vào trong phòng livestream Hàn Phong Thần xem bọn họ ở trong nhà ma.
[À há! Kích thích! Thần Thần có tiền đồ, ngủ chung với mẹ kế luôn (hông phải).]
[Ánh nhìn chết chóc của Hàn Cẩn Phong.jpg.]
[Ha ha ha ha, không biết ngày mai tổng giám đốc Hàn biết rồi thì sẽ nghĩ thế nào? Hình như trên đầu có màu xanh rồi, lại hình như không có màu xanh ha?]
[Mấy người bẩn thỉu thật đấy, mẹ con người ta ở chung một đêm có sao đâu? Tổng giám đốc Hàn chắc chắc sẽ không ngại! Đúng không chồng @ Hàn Cẩn Phong.]
...
Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần ở trong căn phòng có ma quỷ lộng hành, cho nên máy ghi hình không được tắt.
Bốn giờ sáng, trong phòng không có âm thanh gì đột nhiên phát ra âm thanh “cộp cộp, cộp cộp”, hình như có thứ gì đó đang chuyển động ở trong phòng.
Nhưng các khán giả trong phòng livestream không nhìn thấy cái gì cả.
[Cứu mạng, đêm khuya giải đề bị âm thanh này dọa cho tỉnh luôn!!!]
[Bình tĩnh, bình tĩnh, đây rốt cuộc là âm thanh chuyển động của thứ gì vậy, có khi là chai bia?]
[Sau khi chai bia nhà bạn rơi xuống đất bằng là sẽ chuyển động một phút hả?]
[Có phải là máy ghi hình bị trục trặc rồi không? Sao chị Sở và Thần Thần đều không có phản ứng vậy?]
[Có khả năng là bọn họ không nghe thấy không?]
[Đậu xanh, nghe thì càng dọa người á QAQ!]
...
Thứ chưa rõ ở trong phòng còn đang chuyển động, âm thanh cộp cộp mãi mà không dừng lại.
Mấy phút sau, Hàn Phong Thần đột nhiên nhúc nhích, chậm rãi nhích về phía Sở Minh Giai. Hai người họ vốn nằm vừa chiếc giường một mét rưỡi, ở giữa để tấm chăn.
Bây giờ Hàn Phong Thần vượt núi băng đèo dời tới bên cạnh Sở Minh Giai rồi dán sát cô, nhắm mắt lại, làm bộ đáng thương vỗ vỗ cánh tay Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai đã sớm bị đánh thức, chẳng qua là quá mệt mỏi, muốn nằm nghỉ ngơi thêm một lát mà thôi. Bây giờ cô bị Hàn Phong Thần quấy rầy, lại càng không cần nghỉ ngơi nữa.
Sở Minh Giai mở mắt ra, không khỏi xoay đầu nhìn cậu: “Làm gì?”
Hàn Phong Thần nghe thấy Sở Minh Giai nói chuyện, lúc này mới dám mở mắt ra, căng thẳng nói: “Chị, chị không nghe thấy sao?”
Sở Minh Giai lại nhắm mắt: “Cái gì? Không nghe thấy.”
Hàn Phong Thần: “!!!”
Hàn Phong Thần chợt chui vào trong chăn bọc mình kín mít, đồng thời bàn tay còn nắm thật chặt ống tay áo của Sở Minh Giai.
Sở Minh Giai kéo kéo hai cái, thật sự không kéo ra được, đành bất đắc dĩ để mặc cậu.
Nhưng nói lại thì quả thật hơi ồn ào quá rồi.
Sở Minh Giai buồn ngủ muốn chết, lấy điện thoại ra xem, mới ba giờ rưỡi sáng.
Cô để điện thoại di động xuống, đang muốn xuống giường, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đội mũ lưỡi trai đi từ ngoài cửa vào.
Giang Mãnh đã sớm muốn đi vào trong, nhưng sơn chủ chưa thức dậy, anh không dám vào trong. Vừa rồi nghe thấy Hàn Phong Thần và Sở Minh Giai nói chuyện, anh mới đi vào trong luôn.
Cửa phòng ngủ vốn không đóng.
Sau khi Giang Mãnh đi vào trong, sát khí mắt thường không thể nhìn thấy được lập tức tràn ra khắp căn phòng.
Âm thanh “cộp cộp” lập tức dừng lại, thậm chí ở trong mắt của Sở Minh Giai, lúc này, đứa nhóc kia còn đang run rẩy, căng thẳng tới nỗi sắp khóc.
Giang Mãnh đi thẳng tới cửa sổ, nhìn chằm chằm vị trí nào đó ở dưới gầm giường.
Trong mắt người bình thường, chỗ đó không có gì cả.
Nhưng Hàn Phong Thần lén lút ló đầu ra khỏi chăn lập tức nhìn thấy ở dưới đất bên cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào mà có thêm một cái vò nhỏ bằng gốm.
Cái vò cũng chỉ lớn chừng trái banh, nhưng cao hơn trái banh một chút.
Lúc này, vò nhỏ màu đen đang run rẩy.
Hàn Phong Thần: “...”
Không khí yên lặng mấy giây, Sở Minh Giai thở dài, nhắm mắt lại mở miệng: “Chỉ là một cái vò quỷ thôi, cậu làm khó dễ nó làm gì?”
Hàn Phong Thần: “...”
Vò quỷ, đây lại là thứ đồ chơi gì thế?!
Sở Minh Giai vừa mở miệng, ánh mắt sắc bén của Giang Mãnh mới rút đi, sát khí cả người được thu lại. Anh không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vò quỷ dưới đất, hiển nhiên không muốn tùy tiện bỏ qua cho đối phương.
Mà người trong phòng livestream trải qua sự kiện của Lâm Tiêu xong, lúc này, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, thậm chí còn có tâm trạng hóng hớt.
[Người đàn ông đội mũ có vóc người đỉnh của chóp này là ai? Trong vòng ba phút, tôi phải biết được tất cả tin tức của anh ấy!]
[Vóc người đỉnh như vậy, khí chất cũng không tồi, chẳng lẽ là khách mời tạm thời?]
[Không thể nào, khách mời tạm thời ở trong giai đoạn sau, lúc này mới livestream ngày thứ hai, chương trình cũng không có teaser gì hết.]
[Ủa, người này không phải là chuyên viên quay phim đào mộ giúp vào buổi tối sao?]
...
Trước kia, cảnh tượng đào mộ quá dọa người, cộng thêm tài xế cầm máy quay phim không vững, ống kính không cố định, hiện trường lại tối thui, rất nhiều người không chú ý tới Giang Mãnh.
Bây giờ đã khác rồi, máy ghi hình trong phòng ngủ vô cùng ổn định và rõ ràng, quay Giang Mãnh vô cùng rõ ràng.
Giang Mãnh cao một mét chín, vóc người vô cùng cường tráng rắn chắc, mặc dù không để lộ mặt, nhưng chỉ là vóc người và khí chất lạnh lùng đã hấp dẫn một đống người hâm mộ nhan sắc cho anh.
[Người quay phim hình như rất nghe lời chị Sở của tôi, tổng giám đốc Hàn bá đạo, nguy rồi!]
[Thần Thần đừng sợ nữa! Còn trùm chăn nữa, mẹ nhỏ bị người ta cướp đi rồi kìa!]
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
...
Hàn Phong Thần xuống giường, căng thẳng nhìn cái vò đang đờ ra kia, thấp giọng hỏi Giang Mãnh: “Cái đó, bên trong có thứ gì thế...”
Bên dưới vò nhỏ màu đen đột nhiên có hai cái chân nhỏ tròn vo mập ú đưa ra, hai bên vò cũng có hai cái tay nhỏ ngắn mập ú vươn ra.
Vò nhỏ mọc tay ngắn chân ngắn chợt nhảy lên bệ cửa sổ, sử dụng cả tay và chân mà lăn một vòng, vụng về nhưng lại nhanh chóng đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Hàn Phong Thần: “???”
Hàn Phong Thần mất một lúc cũng không có phản ứng, bàn tay và bắp chân ngắn rất giống một đứa bé sơ sinh, nhưng tay chân mọc ở trên cái vò đen thùi lùi á?
Hàn Phong Thần trợn mắt há mồm, cả người đều ngơ ngác.
Các khán giả trong phòng livestream không nhìn thấy gì hết, sốt ruột tán loạn ở khắp nơi.
[Thần Thần sao thế, sao thế, đây là biểu cảm gì? Tôi sốt ruột quá!]
[Chắc chắc là lại thấy thứ gì không nên thấy rồi, vì sao Thần Thần có thể nhìn thấy những thứ này?]
[Từ biểu cảm của cậu ta, có thể suy luận là món đồ lần này không đáng sợ bằng lần trước!]
...
Sở Minh Giai nằm trên giường, coi như là yên tĩnh, cô nghiêng người đắp chăn rồi ngủ.
Hàn Phong Thần đứng bên cạnh giường, Giang Mãnh đứng bên cửa sổ, hai người đối mặt, ánh mắt Giang Mãnh u ám, ngẩng đầu nhìn Hàn Phong Thần, cả người để lộ sát khí.
Hàn Phong Thần đối diện với ánh mắt của anh mà sợ tới nỗi tóc gáy dựng ngược.
Ở dưới ánh đèn lờ mờ, Hàn Phong Thần rõ ràng nhìn thấy trong con ngươi hai màu một đen một xanh biển của Giang Mãnh chứa đầy khí thế tàn bạo, Hàn Phong Thần thậm chí còn cảm thấy anh muốn kết liễu cậu.
Hàn Phong Thần lui ra sau một bước, lắp bắp: “Anh, anh làm gì?”
Giang Mãnh cụp mắt xoay người ra ngoài, lúc đi ngang Hàn Phong Thần thì nói: “Cậu, đi ra ngoài ngủ.”
Hàn Phong Thần nói: “Vậy anh thì sao?”
Giang Mãnh ngẩng đầu nhìn cậu mà không nói chuyện, xoay người đi ra ngoài.
Hàn Phong Thần nhận ra rồi, hình như cảm xúc của Giang Mãnh hơi thấp thì phải?
Hàn Phong Thần quá mệt mỏi nên cần nghỉ ngơi, lúc này nhìn thấy Sở Minh Giai đang đắp chăn ngủ, cũng phát hiện mình và cô chen nhau trên một cái giường, cho dù người trong phòng livestream nhìn thấy là ở giữa có một tấm chăn thì cũng không quá thích hợp.
Hàn Phong Thần gãi đầu, vò quỷ chạy rồi, trong phòng hẳn không còn con quỷ nào gây sự nữa, có lẽ đêm nay được ngủ ngon giấc rồi.
Ghế sô pha trong phòng khách đã bị tài xế chiếm mất, tài xế ngủ rất ngon, còn ngáy to, Giang Mãnh ngồi trên một cái ghế rất gần phòng ngủ, xem điện thoại di động không nói chuyện.
Hàn Phong Thần hơi sợ Giang Mãnh, không dám nói nhảm mà nằm xuống một bên kia của ghế sô pha, mở điện thoại di động ra chơi trò chơi.
Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngủ.
Sở Minh Giai yên ổn ngủ một đêm tới tám giờ sáng hôm sau.
Sáng sớm Giang Mãnh đã đi ra ngoài mua bữa sáng, mặc dù thị trấn không lớn, nhưng có đầy đủ các loại bữa sáng kiểu Trung Hoa.
Anh mua sữa đậu nành, sữa bò và trà sữa, còn mua các loại bánh bao, bánh quẩy, mì nước, bánh trứng chiên, bày một bàn đầy ắp.
Hàn Phong Thần không ngủ một đêm, mang vành mắt đen nhìn chằm chằm bữa sáng nóng hổi trên bàn chảy nước miếng.
Chương trình cung cấp một ngày ba bữa, đồ ăn Giang Mãnh mua về có lẽ cũng là ekip chương trình gợi ý, nhưng Giang Mãnh không mở miệng, Hàn Phong Thần không dám ăn.
Tài xế tỉnh ngủ, đi ra ngoài sân mở vòi nước rửa mặt súc miệng xong thì đi vào hỏi Giang Mãnh: “Thầy Giang, cái này là bữa sáng cho chúng ta à?”
Giang Mãnh nhìn ông ta, yên lặng mấy giây mới nói: “Bữa sáng cho khách mời.”
Tài xế sửng sốt, gãi đầu: “À, được rồi, vậy tôi đi ra ngoài mua cho hai ta. Thầy Giang muốn ăn gì?”
Giang Mãnh lắc đầu.
Tài xế xoay người ra ngoài, Hàn Phong Thần lập tức nhảy tới nói: “Chú ơi, chú ơi, chú ơi, mua chút sữa đậu nành, bánh bao và bánh quẩy cho tôi, tôi chuyển tiền cho chú.”
Tài xế: “...”
Tài xế nhìn cái bàn đầy thức ăn, lại nhìn Hàn Phong Thần.
Không phải Hàn Phong Thần là khách mời à?
Hàn Phong Thần đang muốn giải thích, lúc này, Sở Minh Giai đã rửa mặt xong. Cô nhìn thức ăn trên bàn, cô đói bụng tới nỗi không nhịn được nữa, cầm cốc sữa bò lên uống một hớp, nhìn mấy người Hàn Phong Thần: “Sao không ăn?”
Hàn Phong Thần thận trọng nhìn Giang Mãnh: “Tôi có xứng được ăn không?”
Sở Minh Giai: “???”
Tài xế: “...”
Giang Mãnh không để ý tới bọn họ, tự cầm một cốc sữa đậu nành, lại cầm một cái bánh bao rồi ngồi xuống ghế sô pha, lặng lẽ ăn.
Tài xế: “...”
Sở Minh Giai lại gọi một lần nữa, Hàn Phong Thần lập tức xông tới, cậu sắp chết đói rồi, không ăn là uổng phí.
Người tại hiện trường chỉ lo ăn sáng, nhưng các khán giả trong phòng livestream đã đang thảo luận tổng giám đốc Hàn có bao nhiêu chiếc nón xanh lè.
[Nếu anh quay phim không thích chị Sở, tôi chém đứt đầu luôn.]
[Hu hu hu, ai có thể không thích chị Sở được? Bắt đầu từ hôm nay, chị Sở chính là chồng tôi!]
[Đáng tiếc, chị Sở đã có chồng là tổng giám đốc Hàn, cặp đôi này đã được định sẵn là không thể thành.]
...
Mặc dù mọi người đều rất coi trọng Giang Mãnh, vả lại vô cùng thích vóc người và khí chất của anh, nhưng hiện tại chồng của Sở Minh Giai là Hàn Cẩn Phong. Anh ta lăn lộn trong giới thương nhân, là chủ nhà giàu nứt đố đổ vách, là tổng giám đốc và trùm khoa học kỹ thuật, mới 36 tuổi. Cho dù anh ta đã có một cậu nhóc 17 tuổi, nhưng đứa con trai này còn khá hợp cạ với Sở Minh Giai.
Một gia đình hợp cạ như vậy, cho dù Giang Mãnh ưu tú hơn nữa, anh cũng không cách nào nhúng tay vào được!
Các khán giả chỉ nói một câu đáng tiếc, không ai cảm thấy Giang Mãnh và Sở Minh Giai sẽ có gì với nhau.
Mà Giang Mãnh đọc bình luận của các khán giả, tâm trạng càng kém hơn.
Lúc anh và sơn chủ ở trong Kỳ Sơn, không biết tên tổng tài bá đạo gì đó còn đang ở trong góc xó nào đâu.
Bây giờ làm chồng của sơn chủ, anh ta xứng hả?
...
Ăn sáng xong, chín giờ livestream chính thức bắt đầu. Thời gian này vốn là lúc lượng người xem giảm bớt, nhưng lượt xem phòng livestream của Sở Minh Giai cũng không giảm bớt, ngược lại, từ tối hôm qua, sau khi Từ Thâm mượn vận bị vạch trần, lượt xem phòng livestream của Sở Minh Giai thẳng tắp đi lên cao, không hề có khuynh hướng chậm rãi giảm xuống.
Chủ nhân của ngôi nhà này là người ủy thác, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Người ủy thác là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi, tên là Lưu Hồng. Vóc người bà ta hơi mập, sắc mặt vàng đen, hai vành mắt cũng rất đen, nhìn quả thật là bị quỷ khí dây dưa.
Tìm được chương trình để ủy thác là tâm nguyện của Lưu Hồng, bởi vì những chuyện lạ này chỉ xảy ra với một mình bà ta, chồng bà ta, bố mẹ chồng, cùng với hai cô con gái cũng không nghe thấy âm thanh “cộp cộp” kỳ lạ.
Lưu Hồng ngồi trên ghế sô pha trong nhà mình, đối mặt máy quay phim thì còn có chút cẩn trọng.
“Chuyện này đã xảy ra rất lâu rồi, gần một năm rồi.”
Lưu Hồng phiền não nói: “Mỗi ngày, cứ nửa đêm, tôi đều sẽ bị âm thanh chai lọ lăn đánh thức, nhưng ngồi dậy tìm lại không tìm được gì. Bởi vì sợ hãi, tôi đã đổi hết tất cả bình thủy tinh, chai lọ trong nhà, nhưng mỗi đêm đều có âm thanh đó.”
Hàn Phong Thần nghĩ tới cái vò gốm mọc tay chân đêm qua, không nhịn được hỏi: “Bác dời lên lầu thì còn âm thanh đó không?”
Lưu Hồng đau khổ nói: “Có! Vẫn ở dưới gầm giường của tôi, ngày qua ngày, chưa bao giờ gián đoạn. Đúng rồi...”
Bà ấy đột nhiên nhớ ra gì đó, nói: “Tôi còn thường xuyên nửa đêm nghe thấy âm thanh trẻ con đi chân trần chạy bộ.”
Hàn Phong Thần: “...”
Hay ghê, âm thanh trẻ con đi chân trần chạy bộ, đã có hình ảnh trong đầu rồi.
Sở Minh Giai và Hàn Phong Thần là người được ủy thác, Hàn Phong Thần muốn nói lại thôi, xoắn xuýt rất lâu cũng không dám nói là đêm qua cậu đã nhìn thấy rồi.
Dù sao thì nói ra rồi cũng không chắc đối phương có tin hay không.
Hàn Phong Thần nhìn Sở Minh Giai.
Ngay trước mặt phòng livestream, Sở Minh Giai không hề tị hiềm hỏi: “Vừa rồi bác nói bác có mấy đứa con?”
Lưu Hồng sửng sốt một lúc, ngay sau đó mở miệng: “Hai đứa, tôi có hai cô con gái.”
Những năm qua, bà ấy và chồng rất muốn đẻ một đứa con trai, nhưng cho dù cố gắng thế nào thì cũng không thành công. Những năm qua, bà ấy uống không ít thuốc bắc để điều chỉnh, nhưng vẫn không có hiệu quả.
Vẫn luôn không mang thai được.
Song, Sở Minh Giai lắc đầu, nhìn chằm chằm Lưu Hồng: “Không thể nào, bác nên có ba đứa con.”
Đầu tiên Lưu Hồng sửng sốt, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, kinh ngạc vui mừng hỏi: “Thật không? Đại sư, tôi còn đẻ thêm một đứa nữa sao? Đại sư, cô lợi hại như vậy, có thể tính giúp tôi là đứa thứ ba có phải là bé trai không?”