Phong Hoa Là Nghiệt - Tuyết Nguyệt Là Duyên

Chương 3: Nam trang




Nước biếc xuôi dòng, hoa đăng lấp lánh. Hai người họ chọn một chỗ dưới gốc Liễu bên dòng sông mà ngồi, gió nhẹ thổi qua phất phơ vạt áo làm tâm tình người ta cũng khoan khoái nhẹ nhàng.

Tô Thư Anh nâng chiếc hoa đăng trên tay, gương mặt thơ ngây sáng lạn dưới ánh bạch lạp, dù chỉ mới còn non trẻ, thế nhưng đường nét kiều tiểu linh lung thật khiến kẻ đối diện khó lòng rời mắt, tin chắc tương lai sẽ là một đại mỹ nhân tuyệt thế.

- Nè, tỷ nhìn cái gì vậy? Cũng may ánh nhìn này là của nữ nhân như tỷ nhìn đấy, nếu mà đổi lại là nam nhân, bổn tiểu thư sẽ móc mắt hắn ra.

Khụ...nàng xin đính chính lại, tin chắc tương lai sẽ là một đại mỹ nhân độc ác.

Gia Luật Diễm tức Trần Đình Tú lắc đầu ngao ngán trước miệng lưỡi độc địa của tiểu nha đầu Tô Thư Anh, nhưng cũng chẳng tiện phản bác, nên thôi thì để mặc con bé khoa ngôn.

- Chúng ta thả đèn thôi.

Tô Thư Anh hào hứng toan đặt chiếc hoa đăng của mình xuống dòng nước thì bị ống tay áo dài ngoằng làm vướng víu, con bé nhăn mặt đầy khó chịu. Nàng thuận tay kéo ống áo Tô Thư Anh lên giữ lấy cho gọn, tránh bị nước làm ướt. Vừa lúc ấy cả hai vô tình đồng loạt nhìn sang bờ đối diện, bên kia có đôi uyên ương cũng đang thả hoa đăng, tuấn nam bên đó cũng như nàng bên này, giữ lấy ống áo giúp mỹ nữ bên cạnh, tình ý dạt dào.

Bất giác, nàng cùng Tô Thư Anh quay sang nhìn nhau, hữu tình vô ý kiểu gì mà không khí bắt đầu trở nên khó xử.

- Thả...thả hoa đăng đi thôi.

Nàng cất lời phá tan bối rối, Tô Thư Anh thì đột nhiên cười sằng sặc, phải, là cười sằng sặc đấy, làm nàng trố mắt ra nhìn bộ dạng thất thố đến mức tưởng như vong nhập của con bé. Sao nàng có thể trong phút giây cảm thấy ngượng ngùng khi hoàn cảnh bên này của cả hai tương đồng đôi uyên ương bên bờ kia chứ? Thật ấu trĩ, xem mỹ nữ bên kia kìa, người ta mỉm cười e thẹn, hoa dung nhu mì biết bao, còn bên này là một tiểu quỷ đang vô duyên vô cớ cười như bị nhập thế mà.

- Muội cười cái gì vậy?

- Haha...không, không có gì, thả hoa đăng nào, ta sốt ruột lắm rồi.

Đúng là tiểu nha đầu kỳ quái.

Vẫn vậy, nàng giữ ống tay áo cho Tô Thư Anh, nhìn chiếc hoa đăng chạm vào dòng nước rồi lững lờ trôi đi, đến cái của nàng cũng như thế, lững lờ trôi xa...trôi xa...

Hai người ngồi dưới gốc Liễu hướng mắt nhìn theo đến khi cả hai chiếc hoa đăng đều khuất biệt ngoài sông mới đứng lên đi tiếp, tìm lại thân nhân, tìm lại lối về.

Lúc này, lễ hội dần tàn, dòng người đã tản, các sạp hàng lâu quán đã dần buông rèm đóng cửa. Trên phố chỉ còn hai người các nàng và vài bách tính lâu lâu ngang qua, không gian yên ắng hơn nhiều, khiến nàng cảm thụ rõ rệt thế nào gọi là lễ hội Bách Hoa.

Ban chiều tối người người đông đúc, mùi hương thức ăn thơm lừng sực nức ở các lâu quán tỏa ra khắp nẻo, và thêm cả chu sa, nước hoa của các mệnh phụ, tiểu thư làm át đi hương hoa ngào ngạt. Chỉ có lúc này đã vắng vẻ thưa thớt mới cảm nhận rõ ràng hương thơm lay động lòng người của muôn loài hoa cỏ được bày trí cho lễ hội hôm nay.

Nàng ngẩng đầu hít lấy một hơi, quả nhiên thời cổ đại thật tốt, không khí trong lành đến vậy.

Không biết không hay, đã chẳng còn cảnh chen chúc đông người, ấy vậy mà nàng cùng Tô Thư Anh vẫn tay trong tay như thế. Nàng không nhận ra, mà Tô Thư Anh thì cũng để mặc.

- Trong giấy nguyện ước, muội nói muốn có tiểu đệ đệ à?

- Phải.

- Chỉ để có người cho muội bắt nạt?

- Phải.

- Vậy thì thật tội nghiệp cho tiểu đệ xấu số đó, hm...vậy ra muội là con một?

Tô Thư Anh thắc mắc nghiêng đầu nhìn nàng.

- Con một? Ý tỷ là quý nữ đó sao?

- Thì phụ mẫu chỉ sinh mỗi mình muội, con duy nhất thì là con một.

- À, vậy là quý nữ rồi, cũng có thể nói vậy đấy.

Lần này tới lượt nàng thắc mắc.

- "Cũng có thể nói vậy"?

- Ta là nghĩa nữ của phụ thân, được người thu nhận từ lúc còn bế trên tay, đến nay gia phụ vẫn chưa nhận thêm nghĩa nam nghĩa nữ nào khác, vậy có thể nói ta tạm thời là quý nữ đi?

Nghe qua lời này của Tô Thư Anh thì nàng có chút chạnh lòng thương cảm, nhưng...

- Haha...Gia Luật tỷ đây là đang thương hại bổn tiểu thư đó sao? Nói cho tỷ biết, bổn tiểu thư dù xuất thân thế nào thì hiện tại thân phận cao quý, có muốn biết cao quý ra làm sao không? Hỏi đi, ta nói cho mà nghe.

Thật đúng là không thể ưa được cách ăn nói của nha đầu này mà, nàng hừ lạnh, thu liễm biểu cảm xót xa vừa rồi. Chợt, nội tâm hiện lên một ý tưởng táo bạo, đúng là quá táo bạo, nhưng đã đến thời cổ đại rồi, nàng nhất định phải thử một phen.

- À...ừm...ta có một tiểu đệ song sinh, hắn luôn miệng nói muốn tìm thêm một nghĩa tỷ, hm...hắn luôn không muốn nhận đại tỷ này, to gan làm càn đòi thêm nghĩa tỷ. Ta cũng muốn hắn có một nghĩa tỷ cao tay trừng trị cho biết mặt, vừa hay muội nói muốn tìm tiểu đệ, vậy chi bằng nhận hắn?

- Hửm? Còn có chuyện trùng hợp đúng lúc vậy sao?

- Phải...phải đó, trùng hợp thật ha?

Tiểu nha đầu Tô Thư Anh vừa đi vừa ra chiều ngẫm nghĩ.

- Nhưng người đó là song sinh của tỷ, tức niên tuổi lớn hơn ta, làm sao có thể trở thành nghĩa đệ của ta? Bổn tiểu thư không muốn nghĩa huynh, chỉ muốn nghĩa đệ để tùy nghi bắt nạt.

Nàng âm thầm lườm Tô Thư Anh một cái.

- Lớn tuổi hơn thì sao? Hắn bản tính trẻ con, hắn không ngại từ lớn làm nhỏ thì muội ngại cái gì? Sợ sao? Không dám à?

Nàng dụng chiêu khích tướng, quả nhiên nha đầu Tô Thư Anh đã bị trúng chưởng.

- Sợ cái gì mà sợ? Ai sợ? Hảo! Sau khi chúng ta tìm được đường trở về, ngày mai lúc hoàng hôn hẹn gặp nơi gốc Liễu đã thả hoa đăng, bổn tiểu thư sẽ tới, Gia Luật tỷ cũng hãy mang theo nghĩa đệ tương lai của ta đến ra mắt bổn tiểu thư, thế nào?

Một chiêu này đã bắn trúng nha đầu tiểu quỷ kia khiến nàng đắc ý trong bụng, định liệu ngày mai ắt có trò vui. Có điều hiện thời vẫn còn đi lạc, chiều mai biết đường nào tìm đến gốc Liễu ban nãy? Nhưng thôi không cần nghĩ nhiều, một lời ước hẹn, ngày mai nhất định phải đạt thành trò vui này, nếu không sẽ uổng một chuyến xuyên không, cảm thấy thiếu sót đáng tiếc vô cùng.

Gia Luật Diễm-Trần Đình Tú gật đầu đồng ý, một lời đã định, không gặp không về.

...

- Ai da tiểu thư, người chạy đi đâu vậy? Làm Tô thái...

- Khụ!

- À ừm Tô lão gia lo lắng muốn chết, chúng nô tỳ...à không...chúng nha hoàn đi tìm khắp nơi.

Hai thiếu nữ tầm trạc tuổi nàng không biết từ đâu chạy đến hướng Tô Thư Anh mà nói, dường như là hạ nhân nhà con bé.

- Gia Luật tỷ, đây là người trong gia nội của ta, họ tìm thấy ta rồi.

- Là người nhà sao? Vậy tốt rồi, muội mau về nghỉ ngơi đi, chắc cũng mệt rồi.

Tô Thư Anh lắc đầu.

- Tỷ theo ta cùng về đi, tỷ vẫn còn chưa tìm được đường về nữa, đến chỗ ta nghỉ ngơi một lát.

Nàng nhìn sắc trời, cũng nhìn đường phố, rồi lại nhìn xuống mũi hài, cảm thấy hiện tại nên từ chối đề nghị này thì hơn. Không phải hồ nghi Tô Thư Anh, chỉ là...không tiện...

- Muội về đi, ta còn tìm Giang tỷ tỷ, Giang đại ca nữa, hẳn là họ cũng đang sốt ruột chạy khắp nơi tìm ta rồi.

- Nhưng đêm đã khuya, Gia Luật tỷ một thân nhi nữ ở ngoài phố thật nguy hiểm.

- Không sao đâu mà.

- Hay là ta để Tiểu Ngọc đi cùng tỷ?

Tô Thư Anh chỉ tay vào thiếu nữ đứng bên trái, nàng ấy cũng mỉm cười cúi đầu với nàng.

Nàng lại định chối từ, nhưng Tô Thư Anh này đúng là bướng bỉnh, dứt khoát không để nàng rời đi mà không có Tiểu Ngọc cô nương theo cùng, thôi thì đành vậy...

Dù sao tiểu nha đầu bá đạo cũng còn chút lương tâm.

Tạm biệt Tô Thư Anh hẹn ngày mai tái ngộ, lúc tay rời tay trong lòng còn mơ hồ cảm thấy mất mát.

Nàng cùng Tiểu Ngọc cô nương đi thêm một đoạn, hai người một trước một sau cũng không có gì để nói, lát hồi thì gặp Giang đại ca và tiểu đồng hớt hải đi tìm, xem chừng đã tìm từ khá lâu rồi.

Giang đại ca lịch thiệp gửi lời đa tạ Tiểu Ngọc và dẫn nàng về lại Giang phủ. Lúc nhập phủ, Giang tỷ tỷ lao ra ôm chầm lấy nàng tựa hồ sắp khóc, cũng hờn giận trách cứ mấy câu không biết cẩn thận làm cả nhà lo lắng. Họ xem nàng quả thật không khác gì tiểu muội ruột thịt, thâm tình này tự thấy vừa mừng vừa tủi.

Đêm đó, nàng ăn hai chén cơm đầy, uống thêm một tô canh nóng. Đi nhiều khiến đôi chân rã rời. Vừa vào phòng, sau khi để Giang tỷ tỷ trợ giúp cởi ra y phục đổi bộ trung y, thay lại băng thuốc, tẩy đi son phấn thì liền lên giường nằm bẹp, ngủ một giấc ngon lành đến tận buổi trưa.

...

Gia Luật Diễm-Trần Đình Tú thức dậy trong sự uể oải mỏi nhừ, nhưng nhớ tới cuộc hẹn hôm nay, tưởng tượng ra nét mặt ngạc nhiên đến trầm trồ của Tô Thư Anh thì liền trở nên phấn chấn.

Khi rửa mặt thay y phục nàng lại được dịp cảm thán, cầm cây gậy nhai trong tay khiến nàng không khỏi cười khổ, thật nhớ tới bàn chải đánh răng ở thời hiện đại, còn giờ chỉ có thể dùng cây gậy nhai nhỏ này chải răng rồi súc miệng bằng thảo mộc, tuy có vẻ còn thơm tho hơn cả kem đánh răng P/S, thế nhưng không quen vẫn là không quen.

Nhìn qua tủ gỗ, nàng chỉ có ba bộ y phục thay đi thay lại, dù sao trong một tháng này cũng chưa hề có dịp rời phủ ngoài hôm qua lễ hội Bách Hoa, như thường lệ đã nói đều ở trong phòng tránh nóng, mà Giang tỷ tỷ đã đôi lần rủ rê nàng cùng đi sắm sửa xiêm y phục sức, có điều vẫn chưa thực hiện, quả nhiên nữ tử dù ở thời nào thì mua sắm vẫn là đam mê bất tận.

Ba bộ này có vẻ chẳng dành cho hôm nay, thế nên nàng liền nhờ nha hoàn tìm kiếm một bộ nam trang, còn phải là nam trang chính hiệu!

Quả nhiên...

Không uổng công đã chờ đợi cả canh giờ, nàng lập tức thay ra ngắm nghía, còn đổi trâm ngọc thành đoạn vải tết ngang qua tóc.

- Ah! Ngươi là ai!?

Là giọng Giang tỷ tỷ, nàng giật mình quay lại.

- Hả? Là Tú nhi? Muội...làm cái gì vậy? Sao lại...?

Nàng bật cười tinh nghịch, kéo tay Giang tỷ tỷ vào ngồi và kể hết đầu đuôi sự việc đã xảy ra trong lúc đi lạc hôm qua, luôn cả cuộc hẹn hôm nay, và âm mưu bày trò trêu chọc Tô Thư Anh đó nữa.

Giang tỷ tỷ lắc đầu tươi cười.

- Muội đó, nhìn không ra là nghịch ngợm như vậy nha, nhưng mà...

Đoạn, lại cau mày nhìn tới nhìn lui nàng.

- Đây là đồ của hạ nhân trong phủ mà, muội mặc cái này không thấy thô sao? Muốn diễn phải diễn cho tới, chi bằng...

Dứt lời thì ẩn ý khẽ cười.

...

- Ah...hưm...tỷ tỷ, nhẹ...nhẹ thôi...đau...siết chặt quá...

Hai nữ nhân lén la lén lút trong phòng đóng kín, một người ngồi đằng trước, một người ngồi đằng sau luồn tay qua ngực đối phương mân mân mê mê cái gì đó, họ...rốt cuộc là đang làm gì?

Ai cha, đến đoạn này quý đọc giả đừng có nghĩ vu vơ nha!

Giang tỷ tỷ chỉ là giúp nàng quấn băng ngực để thích hợp với câu "nữ phẫn nam trang" mà thôi.

Đứng trước gương, một thiếu niên thư sinh trong bộ bạch y có điểm viền hoa đào, tóc tết gọn gàng tỉ mỉ, quả thật...đẹp tựa Phan An.

- Tỷ siết chặt quá làm người ta ngộp gần chết.

- Do của muội to quá thôi, không siết chặt một chút thì lộ cả rồi.

- Lộ...lộ cái gì...?

- Ai da cô nương, là lộ thân phận nữ nhân, muội nghĩ lộ cái gì?

Thật là, phụ nữ có chồng rồi đều ăn nói tự nhiên như thế sao? To cái gì mà to chứ...

Từ trên xuống dưới toát ra khí chất ngọc thụ lâm phong, có điều đôi môi nhạt màu son đỏ khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.

- Đã cải nam trang rồi còn tô son làm gì?

- Ta thích tô son a, với lại chắc chắn tiểu nha đầu đó trước sau cũng nhìn ra ta thôi, chỉ muốn trêu nàng kinh ngạc một chút.

- Nhưng có nam nhân nào lại tô son chứ? Đã da trắng má hồng, dáng dấp thư sinh tha thướt như vậy mà muội còn tô son, không sợ người ta kêu là đoạn tụ sao?

- Không sợ! Ta vốn là nữ nhân mà, son cũng nhạt chứ đâu đậm, chơi một lát rồi thôi, có phẫn luôn đâu mà tỷ tỷ xinh đẹp lo ha.

Nói rồi nàng dùng ngọc phiến nâng nhẹ cằm Giang Tỷ Tỷ lên, nháy mắt một cái trêu ghẹo. Khoảnh khắc gần sát, Tú nhi trong bộ dạng nam trang xem ra Giang tỷ vẫn chưa quen, đôi gò má nhiễm hồng trở nên e thẹn.

Chợt, cửa bị đẩy ra thình lình, liền đó kèm theo tiếng quát thất thanh.

- KHỞI A NGUYỆN, TÊN GIAN PHU NÀO ĐÂY!!!?