Phong Hoa Là Nghiệt - Tuyết Nguyệt Là Duyên

Chương 2: Lạc lối




Lễ hội Bách Hoa đúng là muôn màu náo nhiệt y như lời Giang tỷ tỷ đã nói. Trần Đình Tú không giấu được sự phấn khởi, nhanh chân di gót đến từng sạp hàng ngắm xem vật phẩm, đầu không ngừng ngó nghiêng trông hết cái này đến cái nọ.

Đúng như tên gọi Bách Hoa, đi đâu cũng nhìn thấy mọi loài hoa cỏ được bày bán hoặc trao tặng, lại có những chậu to lớn khổng lồ được trưng bày khắp các nẻo đường, kỳ hoa dị thảo thi nhau khoe sắc.

Lúc này, Trần Đình Tú thân vận một bộ y phục thanh sắc, mái tóc nửa phần được vấn gọn trên đầu cài bằng trâm ngọc, nửa phần lại xoã hờ hững xuống vai, đôi gò má phấn hồng, môi điểm tô nét son. Toàn bộ đều do Giang tỷ tỷ trang hoàn cho nàng, ban chiều tự ngắm mình trong gương cũng có chút cảm thán, tiểu cô nương trong gương phản chiếu kia quả thật xinh đẹp đến bất ngờ.

Sự xinh đẹp mà trước nay nàng luôn không muốn đối diện.

Đêm càng buông xuống, nam thanh nữ tú càng nô nức phố phường, đèn hoa giăng lên càng nhiều thêm nữa. Trần Đình Tú quay đầu nhìn lại Giang tỷ tỷ cùng Giang đại ca hai người sóng bước ngay phía sau lưng, phu thê tương lân cùng diện bạch y, tay trong tay chầm chậm cất bước. Viễn cảnh này đã từng thấy qua trong phim truyền hình, nam nữ chính lưỡng tình tương duyệt như vậy, đến nay chứng kiến tận mắt trong bối cảnh cổ trang lại làm lòng nàng dâng lên cảm xúc khó tả, là ngưỡng mộ chăng?

Ở độ tuổi 16, không phải Trần Đình Tú chưa hề rung động lần nào với ai, nhưng đó đã là chuyện của nhiều năm về trước, của một thời thanh mai trúc mã đã qua và đã xa.

Giang tỷ tỷ.

- Xem muội kìa, cứ như trẻ con vậy, chạy khắp nơi. Trên thân vẫn mang thương thế, đi chậm thôi, cẩn thận một chút.

Giang đại ca vỗ nhẹ bàn tay tỷ ấy rồi tiếp lời.

- Nàng lo cái gì, mỗi năm Bách Hoa hội mới diễn ra đúng một lần, cả ngay chúng ta còn phấn khởi như vậy thì Tú nhi từ phương xa đến cảm thấy lạ mắt hào hứng là chuyện thường tình. Đừng lo, đều trong tầm mắt phu thê mình mà, cứ để Tú nhi chơi cho vui đi, không có chuyện gì đâu.

Giang đại ca năm nay đã ngoài 20, Giang tỷ tỷ vừa độ 19, nữ nhân ở thời này đến tuổi này gả đi là vừa hợp lý, nếu để qua 20 sẽ bị xem lỡ thì.

Một người ngoài 20, một người đương 19, đối đãi với tiểu cô nương 16 là nàng như tiểu muội tử trong nhà, thâm tình như vậy Trần Đình Tú còn trông mong gì hơn.

Nàng cười hì hì cắn cái bánh ngọt vừa nãy Giang tỷ tỷ mua cho, rồi đáp.

- Sẽ không sao đâu mà Giang tỷ tỷ, ta khỏe rồi mà!

Giang tỷ tỷ khẽ điểm trán nàng.

- Khỏe thì tốt, nhưng đông đúc thế này...muội đừng chạy xa quá, cẩn thận kẻo lạc.

Và...

Đúng như Giang tỷ tỷ cảnh báo, nàng đã bị lạc.

...

Ban đầu còn chưa nhận ra, đến khi phát giác sự tình thì tầm mắt đã không còn trông thấy hai thân ảnh bạch y kia đâu nữa. Giữa dòng người chen chúc, nàng lần mò tìm về đường cũ, tiếng kèn trống rền vang khắp nơi, dù đã tận khuya nhưng dường như lễ hội này vẫn chưa hề có dấu hiệu tàn cuộc, trong lòng thầm than đây gọi là tiểu trấn mà lại rộng lớn đến thế, tìm mãi chẳng ra lối quen.

Có chút lo sợ, bước chân Trần Đình Tú càng di chuyển nhanh hơn, xem ra sắp loạn đến nơi. Tự trách nếu không cãi lời Giang tỷ tỷ chạy ra xa thì cũng chẳng lạc lối như này, có điều bây giờ cớ sự muộn màng, tự trách cũng bằng thừa.

- Ui da...!

Trong lúc hấp tấp di gót, nàng đã va trúng một ai đó, lực mạnh đến mức khiến bản thân ngã bệt xuống đất. Xoa xoa bả vai buốt lên đau đớn do bị chấn động, Trần Đình Tú hướng mắt nhìn kẻ đối diện cũng vì đụng trúng mình mà bị ngã ra trên đất

- Tên vô lại chết dẫm nào dám to gan đụng ngã bổn tiểu thư!!! Đồ chết dẫm...đồ...đồ...hở...nữ nhân sao?

Thì ra người bị nàng vô ý đụng trúng là một tiểu nha đầu, không chỉ là một tiểu nha đầu mà còn là nha đầu miệng lưỡi đáng sợ, chưa gì đã lớn tiếng mắng người, nhưng xem chừng vừa nhìn thấy nàng là cô nương nên liền thu liễm.

- Xin lỗi, ta vô ý quá...

Trần Đình Tú đứng dậy đỡ lấy tiểu nha đầu kia.

- À ừm...không sao, làm ta còn tưởng là tên nam nhân đui mù nào nữa chứ, đụng mạnh quá mà.

Nàng thầm nghĩ, nha đầu này tuổi còn trẻ dại như vậy, nhìn qua là một nữ hài tầm 11-12 tuổi thôi, cư nhiên lời lẽ đanh thép đến thế. Trông qua ngoại diện ắt hẳn là tiểu thư quyền quý đã bị chiều hư, thân vận hoàng y kim tơ, tóc búi hai bên quấn lụa vàng, gương mặt non nớt nhưng không giấu được nét kiêu kỳ hiển hiện.

- Tỷ tỷ gì đó ơi, có ổn không vậy? Ta thấy hình như tỷ bị đau rồi?

Phải, nha đầu nhìn trúng rồi, Trần Đình Tú đang đau đến nhăn mặt, tay ôm lấy bả vai nhức nhói ngồi xuống thềm đá.

- Không, không sao đâu, ta bị thương từ trước rồi, do bị đụng trúng nên mới đau lại thôi, lát là hết.

- Thật lát là hết không đó?

Tiểu nha đầu nghi hoặc nhìn nàng.

- Thật mà, ta lừa muội làm gì?

Dứt lời, nàng lại tiếp tục xoa vai, còn nha đầu kia dòm ngó xung quanh, gương mặt khẩn trương thấy rõ.

- Muội tìm gì đó?

- Ta...ta...

- "Ta" thế nào hửm?

Nàng nhướn mày, lúc này đôi mắt tiểu nha đầu kia đã ngân ngấn lệ.

- Ta bị lạc rồi...

Ha...quả thật hạnh kiến đây mà, hai kẻ đi lạc lại vô tình gặp nhau.

Nàng thành thật mà nói mình cũng y như vậy, đang bị lạc đường cố tìm lối về. Nha đầu kia nghe qua thì trông bộ dạng hớn hở liền ngay, kiểu như tìm được người đồng cảnh ngộ sẽ không cảm thấy một mình lạc lõng nữa.

- Tỷ cũng bị lạc? Không phải người ở đây sao? Vậy làm sao dẫn ta về?

Còn có ý muốn nàng dẫn về? Đáng tiếc, nàng không phải người ở đây, không rõ đường lối, chính mình cũng lạc, không thể dẫn nha đầu về nhà rồi.

Nhưng nàng chợt nghĩ...

- Mà này, muội cũng không phải người ở đây sao, hay chỉ là còn nhỏ không nhớ đường về thôi?

- Gì a? Ta không phải người ở đây, nhưng không còn nhỏ đâu nha, ta 12 tuổi rồi đó!

Quả nhiên tầm 11-12...

Đành vậy, không thể để một đứa trẻ đi lạc đơn độc thế này, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra kia chứ? Trần Đình Tú quyết định dẫn theo tiểu nha đầu cùng đi, hy vọng đi thêm chút nữa sẽ gặp được thân nhân của con bé, hoặc giả nàng gặp lại Giang tỷ tỷ, Giang đại ca.

Dĩ nhiên tiểu nha đầu cũng không từ chối đề nghị đi cùng nhau, phải nói là mừng ra mặt mới đúng. Còn nàng nhẩm tính xuyên không đến đây cả tháng nhưng ngoại trừ Giang tỷ tỷ, Giang đại ca, cùng vài nha hoàn nô bộc ở Giang phủ thì đây là người cổ đại đầu tiên nàng gặp gỡ trò chuyện nhiều lời như vậy.

Đi giữa dòng người bị chen tới lấn lui, chiều cao của nàng chỉ thuộc dạng trung bình vừa phải nên có chút chật vật, khỏi phải nói nha đầu kia thấp hơn nàng nhiều thì còn khó khăn di chuyển đến thế nào.

Trần Đình Tú vươn tay nắm lấy ngọc thủ nhỏ nhắn của tiểu nha đầu kéo sát lại mình, vừa đi vừa che chắn cho con bé. Hai người cứ thế sóng bước, quả thật có thêm một người bên cạnh đã khiến nàng bớt phần lo lắng, không như lúc nãy suýt thì hoảng loạn.

...

- Ah, hoa đăng kìa!

Lúc ngang qua cầu đá, tiểu nha đầu đột nhiên kêu lên như thế. Theo hướng con bé chỉ, nàng nhìn xuống bên dưới là lớp lớp hoa đăng sáng rực rỡ đang theo dòng nước chảy xuôi, hai bên bờ là bách tính cùng nhau thả đèn, trong mỗi chiếc hoa đăng còn có tờ giấy ước nguyện, gửi gắm nguyện ý của chủ nhân, hy vọng viên mãn đạt thành.

Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy là lần đầu tiên nàng được tận mắt chứng kiến.

- Ta cũng muốn...

Tiểu nha đầu luyến tiếc khi bị nàng kéo tay rời đi, nàng cũng tiếc lắm mỹ cảnh, nhưng lúc này tìm được thân nhân vẫn quan trọng hơn. Chỉ là...

- Tỷ biết không, hoa đăng không phải lúc nào cũng thấy được đâu, phải đến dịp lễ hội mới có, mà lễ hội thì mỗi năm chỉ có một hai lần. Nếu năm nay ta bỏ qua thả hoa đăng này thì phải đến tận năm sau mới có thể thả, nhưng năm sau ai biết được có gặp biến cố trắc trở gì không? Nếu có trắc trở thì lại phải chờ năm tới nữa, mà năm tới nữa cũng không biết sẽ có biến cố gì đột nhiên xuất hiện hay không? Lỡ mà có thì phải đợi tiếp đến năm tới tới nữa. Nhưng nếu...

- Ài...được rồi, thả hoa đăng thì thả hoa đăng, đừng có nói nữa.

Một khắc trước còn ra vẻ mất mát thở than, một khắc sau nàng vừa chấp thuận thì nha đầu kia liền lật mặt tươi cười rạng rỡ còn hơn đóa Vạn Thọ trong chậu bên đường.

Vậy là cả hai đến bên bờ sông nhìn ngắm, Trần Đình Tú mắt thấy một sạp bán hoa đăng thì cất lời:

- Hoa đăng này phải mua, ta không có tiền, hay mình đi đi?

- Tiền? Là cái gì?

- À, là ngân lượng, ta không có ngân lượng.

- Tỷ không có, nhưng bổn tiểu thư có mà.

- Hở??

Dứt lời, tiểu nha đầu tháo xuống túi tiền cột ngay đai lưng, trút ra bàn tay nhỏ là cả tá đồng xu cùng bạc vụn, Con bé đắc ý hất mặt, còn nàng thì vô phương đáp trả.

- Bán cho ta một trăm cái hoa đăng.

- Khụ... một trăm cái? Muội bị sao vậy? Một trăm cái thì thả đến bao giờ mới xong? Mình còn phải đi tìm thân nhân nữa mà?

Tiểu nha đầu nhún vai tỏ vẻ vô tư lự, nàng cũng hết nói nổi, tiểu thư quyền quý quả thật danh bất hư truyền từ trong phim ra đến ngoài đời.

- Ông chủ, xin lỗi, bán một cái cho muội ấy thả thôi được rồi.

- Vậy còn tỷ?

- Ta khỏi cũng được, nhanh đi còn tìm đường về.

Ông chủ sạp hàng xem ra đến giờ đã mất kiên nhẫn, phất phất ống tay áo mà xua.

- Có mua hay không thì bảo? Đứng lằng nhằng chắn đường chắn lối lão gia buôn bán!

Một lời này đã chọc giận đến nha đầu tiểu thư mất rồi, nàng còn chưa kịp phân bua thì con bé đã lớn tiếng cao giọng đáp trả.

- Lão già kia! Bổn tiểu thư mua hết cả sạp hàng của ngươi còn được, mấy cái hoa đăng này đã là gì, ngươi còn dám lớn giọng với ta? Để lát nữa ta gặp được phụ thân rồi thì ngươi đừng hòng yên ổn!!!

Khí độ bá đạo như vậy toát ra từ người một nữ hài tử nhỏ bé thật khiến người ta giật mình, cả Trần Đình Tú cùng ông chủ sạp hàng đều khựng lại, nàng lên tiếng hòa giải.

- Được rồi, được rồi mà, ông chủ bán hai cái hoa đăng nhé. Ta cùng muội thả hoa đăng ha? Đừng giận mà.

- Hừ.

Tiểu nha đầu vứt cho nàng mấy quan tiền rồi khoanh tay xoay mặt đi hậm hực. Ông chủ xem chừng đã cảm thấy nha đầu này không nên đắc tội, rất nhanh bán cho hai nàng mà không hó hé gì thêm, tránh phiền phức.

Sẵn tiện, Trần Đình Tú mượn giấy bút của ông chủ để viết nguyện ước bỏ vào hoa đăng. Đưa bút nghiên qua cho tiểu nha đầu, trông còn bực dọc lắm nhưng vẫn chìa tay nhận lấy, nàng cười thầm đúng là trẻ con.

Không phải nàng cố ý nhìn lén đâu, cơ mà do nghĩ bản thân không đọc được cổ ngữ nên đã rất tự nhiên liếc vào, ai ngờ lại đọc hiểu một cách lạ lùng như thế, thật khiến bản thân cũng không khỏi cảm thấy quỷ dị. Trên tờ giấy là mấy nét chữ tựa hồ hán tự, đề câu "Ước gì ta có một tiểu đệ đệ để bắt nạt", cuối dòng "Tô Thư Anh".

Tô Thư Anh sao...?

- Này, tỷ nhìn gì đó?

- À không...không có gì.

Tiểu nha đầu Tô Thư Anh biểu môi.

- Nhìn thì nhìn cũng chẳng sao, dù gì bổn tiểu thư cũng quang minh chính đại. Nhưng, tỷ không định viết nguyện ước à?

Đâu phải nàng không muốn viết, chỉ là dù nàng có đọc hiểu cổ ngữ thời này thì chữ viết cũng hoàn toàn mù tịt. Cầm bút đắn đo, cuối cùng quyết định viết vào bằng câu chữ ở thời đại mình. Đáng lẽ Trần Đình Tú định đề ước nguyện cầu mong được sớm trở về thời hiện đại, nhưng vừa đó một loạt các ký ức hiển hiện tua nhanh qua đầu khiến nàng dừng lại, ngập ngừng giây lát mời đề xuống một câu "Nguyện xin quê nhà cha mẹ an hảo, nơi đây thuận lợi sinh sống", cuối dòng đề tên "Trần Đình Tú".

- Tỷ viết cái gì như vẽ bùa vậy?

- Chữ ở quê nhà ta đó.

- Vậy sao? Vậy...tỷ viết gì đấy?

- Muốn biết?

- Tỷ đọc của ta rồi, ta đọc lại của tỷ là công bằng thôi.

Cũng phải.

- Ta viết là cầu cho phụ mẫu ở quê nhà an hảo, nơi đây bản thân được thuận lợi sinh sống.

Tô Thư Anh chỉ tay vào dòng chữ cuối hàng, hỏi rằng đó có phải tên nàng hay không. Vừa định liệu nói ra ba chữ "Trần Đình Tú", ấy thế nhưng một nỗi xúc cảm dâng trào trong lòng khiến nàng muốn rủ bỏ đi tất thảy quá khứ cùng thân phận hiện đại đó, muốn ở thời cổ xưa này bắt đầu lại từ đầu, sống một cuộc đời khác.

Trần Đình Tú lại ngẫm nghĩ chốc lát rồi hướng nhìn Tô Thư Anh khẽ cười.

- Phải, là tên ta, Gia Luật Diễm.