Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phiêu Miểu 5 - Quyển Nhiên Tê

Chương 52




Đám tượng người khí thế bừng bừng, khuôn mặt chúng méo mó, mắt đỏ như máu, tay cầm vũ khí lao về phía Ly Nô và Nguyên Diệu.

“Mọt sách, mau lên đây!” Ly Nô hét lớn, hóa thành mèo yêu chín đuôi.

Nguyên Diệu vội vã nhảy lên lưng mèo yêu chín đuôi, nằm sát lên người nó.

Mèo yêu chín đuôi cõng Nguyên Diệu, bay đi rất nhanh, nhưng đám tượng người mắt đỏ vẫn đuổi theo không ngừng.

Mèo yêu chín đuôi chạy dọc theo hành lang của địa cung, nhưng hành lang quanh co, chẳng mấy chốc nó đã chạy đến một ngõ cụt.

Cuối ngõ cụt là một điện nhỏ. Bên trong điện nhỏ là vô số bộ xương trắng cùng với rất nhiều bình lọ bằng sứ. Nhìn qua giống như một nơi dùng để chôn theo nô lệ.

Thấy không còn đường thoát, mèo yêu chín đuôi hạ quyết tâm, nói: “Mọt sách, bám chặt vào gia!” Nguyên Diệu vội vàng ôm chặt lấy Ly Nô.

Đám tượng người mắt đỏ ùa vào điện nhỏ.

Mèo yêu chín đuôi lẩm nhẩm trong miệng, rồi ngửa đầu gầm lớn, phun ra một quả cầu lửa khổng lồ.

Quả cầu lửa lao về phía đám tượng người mắt đỏ, rồi nổ tung.

“Rầm!” Một tiếng nổ vang lên, đám tượng người bị thổi bay tứ tán, địa cung cũng bị nổ tung tạo ra một khe hở.

Mèo yêu chín đuôi nhảy lên, bay ra khỏi địa cung từ khe hở.

Nguyên Diệu sợ hãi tột độ, lại lo bị mèo yêu chín đuôi hất xuống, nên ra sức túm lấy lông của nó.

“Mọt sách, đừng có túm, gia vốn đã rụng lông rồi, ngươi túm nữa là trụi hết bây giờ...”

Nguyên Diệu vội buông tay, suýt chút nữa thì bị ngã, lại vội vàng ôm chặt lấy mèo yêu.

Mèo yêu chín đuôi lao ra khỏi địa cung, cõng Nguyên Diệu chạy băng băng trong núi Ly.

Nguyên Diệu ngoái đầu nhìn lại, thấy một vệt sáng lóe lên từ sườn núi tối đen, một phần thân núi dường như sụp xuống.

“Ly Nô lão đệ, núi sụp rồi...”

Mèo yêu chín đuôi vừa chạy vừa nói: “Núi sụp thì sụp, nhân lúc chưa ai phát hiện, mau chạy thôi...”

Nguyên Diệu nghe vậy lập tức im lặng không nói gì nữa.

Mèo yêu chín đuôi chạy như điên, chẳng mấy chốc đã trở về Trường An.

“Mọt sách, chuyện tối nay đừng nói với chủ nhân. Nếu chủ nhân có hỏi thì nói là chúng ta đi ngoại ô tìm cây hương xuân, không hề đến núi Ly.”

“Ừ! Được thôi.” Nguyên Diệu đồng ý.

Khi Nguyên Diệu và Ly Nô trở về Phiêu Miểu Các thì đã là canh ba, cả hai lập tức mỗi người một nơi mà đi ngủ.

Tối hôm qua Bạch Cơ ngủ sớm, giấc mơ êm dịu, nên hôm nay nàng dậy sớm. Nàng thức dậy lúc giờ mão, thấy trời đẹp, bèn ra ngoài đi dạo một vòng, còn hái một ít hoa hải đường còn đọng sương về cắm trong bình làm cảnh.

Đã là giờ thìn mà Nguyên Diệu vẫn chưa thức dậy, Ly Nô cũng còn ngủ. Bạch Cơ trong lòng lấy làm lạ, lập tức đánh thức Nguyên Diệu.

“Hiên Chi, dậy mau! Đã giờ thìn rồi, phải mở cửa tiệm thôi.” Nguyên Diệu bị Bạch Cơ gọi dậy, mới phát hiện mình đã ngủ quá giờ, vội vã rời giường. Trong phòng, Ly Nô cũng tỉnh dậy, vội vàng rửa mặt chải đầu, sau đó vào bếp nấu bữa sáng.

Khi ăn sáng, Ly Nô cảm thấy lo lắng, nên dù Bạch Cơ chưa hỏi gì, nó cũng đã nói trước: “Chủ nhân, tối qua ta và thư sinh ra ngoại ô hái mầm cây hương xuân, vì về muộn nên mới ngủ quên.”

Nguyên Diệu vội vàng phụ họa: “Đúng, đúng vậy!”

Bạch Cơ hỏi: “Vậy mầm cây hương xuân các ngươi hái được đâu?”

Ly Nô chống chế: “Gió xuân ấm áp, mầm cây hương xuân đều già rồi, ta với thư sinh tìm cả đêm mà chẳng được gì, thật là công toi.”

Nguyên Diệu nói: “Đúng, đúng vậy...”

Bạch Cơ thờ ơ nói: “Ồ.”

Sau bữa sáng, Ly Nô lập tức trở vào trong phòng chợp mắt.

Nguyên Diệu trông tiệm, nhưng trong lòng không yên. Ly Nô đã làm sụp một phần núi Ly, lăng mộ của Tần Thủy Hoàng cũng bị hư hại, cứ cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản mà kết thúc. Suy cho cùng, đều do hắn bị nữ quỷ áo xanh bắt đi nên mới xảy ra sự việc này, khiến hắn cảm thấy vô cùng bất an.

Bạch Cơ thay một bộ trang phục hồ phục ống tay hẹp màu bạc, bước ra đại sảnh, nói với Nguyên Diệu: “Hiên Chi, chúng ta đi dạo chợ Đông đi.”

Nguyên Diệu hỏi: “Đi chợ Đông làm gì?”

Bạch Cơ cười đáp: “Ở chợ Đông có thuật sĩ Nam Cương biểu diễn ảo thuật, hôm qua ta đã nói hôm nay sẽ dẫn ngươi đi xem mà.”

Nguyên Diệu nghe nói có ảo thuật lập tức hứng thú, cười nói: “Vậy đi xem thử xem.”

Bạch Cơ và Nguyên Diệu cùng nhau xuất phát đi chợ Đông.

Bầu trời trong xanh như vừa được giặt, gió xuân thổi qua, liễu rủ bay bay.

So với chợ Tây tập trung đu hạng người, người Hồ Nam Bắc tụ tập, chợ Đông lại náo nhiệt một cách có trật tự. Chợ Đông thường là các cửa hàng của thương nhân người Hán, hiếm khi thấy người Hồ bán hàng hóa ngoại quốc ở chợ Đông. Nhưng cũng có không ít người Hồ giàu có đã định cư tại Trường An học theo lối sống của người Hán, sử dụng các vật dụng của người Hán, mong muốn hòa nhập vào môi trường văn hóa của Đại Đường, nên đến chợ Đông để mua sắm các vật dụng của người Hán.

Trong chợ Đông, còn có một số nghệ nhân xiếc từ khắp nơi trong thiên hạ đến, họ khoanh vùng biểu diễn, mưu sinh bằng nghề này, điều mà ở chợ Tây không có. Bởi vì chợ Tây tập trung quá nhiều thương nhân lưu động từ các nước khác nhau. Thương nhân lưu động không có cửa hàng, họ theo đoàn thương buôn đến, chiếm đất ở chợ Tây để bán hàng, bán hết lại đổi lấy tơ lụa, gốm sứ mang về nước. Điều này khiến cho chợ Tây tấc đất tấc vàng, không có chỗ trống cho nghệ nhân biểu diễn. Nhiều nhất cũng chỉ có một hai người Thiên Trúc thổi sáo điều khiển rắn, vì mới đến Trường An, không biết ngôn ngữ, không biết rằng chợ Đông mới là nơi để biểu diễn, nên ngồi biểu diễn ngay tại chợ Tây, chen chúc giữa các thương nhân lưu động mà thổi sáo điều khiển rắn, kiếm tiền mưu sinh. Người không biết còn tưởng họ bán rắn.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu dạo quanh khu chợ Đông. Chẳng mấy chốc, Nguyên Diệu nhìn thấy phía trước có một khoảng đất trống, xung quanh là một đám đông người đang xem náo nhiệt.

Bạch Cơ liếc nhìn một cái, mỉm cười nói: "Tìm được rồi, chính là bọn họ!" Nói xong, Bạch Cơ bước vào đám đông. Nguyên Diệu tò mò trong lòng, nhanh chóng theo sát.

Ở trung tâm đám đông, có hai thuật sĩ người Nam Cương, một già một trẻ đang biểu diễn.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu chen vào giữa đám đông để xem. Thuật sĩ Nam Cương đã biểu diễn một lúc rồi, Nguyên Diệu chỉ thấy lão thuật sĩ đang thi triển pháp thuật lên một nam một nữ.

Nguyên Diệu biết được từ những lời thì thầm xung quanh, lão thuật sĩ đang biểu diễn một loại bí thuật của Nam Cương... Hoán Hồn Thuật, tức là rút linh hồn của người sống ra khỏi cơ thể rồi hoán đổi với nhau.

Nam nữ này là những người được lão thuật sĩ mời lên từ đám đông xem biểu diễn. Để chứng minh pháp thuật của mình không giả dối, lão thuật sĩ sẽ mời những người gan dạ từ đám đông lên trải nghiệm. Hầu hết mọi người đều sợ chết, nhưng cũng có những người tò mò gan dạ tự nguyện tham gia, tăng thêm sự thú vị cho buổi biểu diễn.

Lão thuật sĩ hiện đang thực hiện việc chuyển đổi linh hồn giữa nam và nữ này.

Ở trung tâm sân, bốn phương Đông Tây Nam Bắc đều đặt lư hương, một nam một nữ ngồi xếp bằng trên đất, lão thuật sĩ đặt hai tay lên đỉnh đầu của hai người, miệng lẩm bẩm niệm chú.

Nam và nữ đều nhắm mắt, sắc mặt trắng bệch. Thuật sĩ trẻ tuổi bên cạnh nhìn đầy căng thẳng, còn đám đông xung quanh cũng nín thở chờ đợi. Nguyên Diệu cũng chăm chú theo dõi, trong khi Bạch Cơ thì nở một nụ cười kỳ lạ.

Chẳng bao lâu, lão thuật sĩ thi triển xong pháp thuật, nam nữ mở mắt ra. Lúc này, điều kỳ lạ đã xảy ra. Nam nhân phát ra giọng nữ: "Í?"

Nữ nhân phát ra giọng nam: "A?!"

Nam nữ đã hoán đổi linh hồn, khiến đám đông không khỏi trầm trồ, tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

Nam nữ vô cùng kinh ngạc, không thể thích nghi, cũng không thể chấp nhận. Họ van xin lão thuật sĩ hãy khôi phục họ về trạng thái ban đầu.

Lão thuật sĩ quay sang đám đông nói: "Đường xá xa xôi, núi cao hiểm trở, lão cùng đệ tử vượt ngàn dặm từ Nam Cương đến đây, tiền bạc đã tiêu hết trên đường, không đủ sức quay về. Vì vậy, chúng tôi biểu diễn bí thuật Nam Cương này để mua vui cho quý vị, chỉ mong gom đủ lộ phí về quê."

Thuật sĩ trẻ tuổi cầm một chiếc bình gốm, bắt đầu đi vòng quanh đám đông để xin tiền. Dân chúng Trường An đều là những người từng trải, đã thấy qua nhiều loại trò ảo thuật kỳ lạ của các quốc gia, vì thế thuật sĩ trẻ đi một vòng mà cũng không thu được bao nhiêu tiền.

Nguyên Diệu định cho tiền nhưng vì ra ngoài vội quá nên không mang theo tiền. Bạch Cơ thì chẳng bỏ ra đồng nào, an nhiên xem trò.

Lão thuật sĩ thấy số tiền thu được không nhiều, bèn nói với nam nữ kia: "Vừa rồi thi triển Hoán Hồn Thuật đã hao tổn nhiều pháp lực của lão, nếu muốn khôi phục lại nguyên trạng, phải có đủ một bình tiền."

Nữ nhân buồn bã nói: "Tại hạ nghèo rớt mùng tơi, không có đủ tiền."

Nam nhân khóc: "Nô gia cũng không có tích lũy, biết làm sao bây giờ, hu hu hu..."

Lão thuật sĩ giang hai tay nói: "Không có tiền, lão cũng đành bất lực."

Nữ nhân tức giận, định đánh lão thuật sĩ, nhưng vì đã biến thành thân nữ nhi, sức lực cũng không còn như trước. Nam nhân thì che mặt khóc rấm rứt.

Đám đông xung quanh thấy cảnh này, lập tức giận dữ, mắng chửi lão thuật sĩ tham lam vô độ, vô lương tâm.

Lão thuật sĩ chẳng tức giận, chỉ mặt dày cười nói: "Từ lâu đã nghe Trường An phồn thịnh, nhiều người hào hiệp trượng nghĩa, đã vậy, nếu mọi người thương cảm cho hai người này, chi bằng hãy hào phóng giúp đỡ, quyên góp đủ tiền cho họ."

Đám đông cảm động, không biết ai là người đầu tiên ném một xâu tiền vào bình gốm, mọi người lập tức lục tục móc tiền ra, quyên góp giúp đỡ, chẳng mấy chốc bình gốm đã đầy ắp tiền đồng.

Nam nữ vội vàng cảm tạ đám đông.

Lão thuật sĩ thấy bình gốm đã đầy, lập tức bắt đầu thi triển pháp thuật. Bốn lư hương, nam nữ ngồi xếp bằng, lão thuật sĩ trong làn khói mù mịt niệm chú, đám đông lo lắng chờ đợi.

Nguyên Diệu lo lắng không thôi, sợ pháp thuật của lão thuật sĩ xảy ra sơ sót, khiến nam nữ kia không thể khôi phục lại linh hồn ban đầu.

Bạch Cơ khẽ nói: "Hiên Chi đừng lo lắng, nam nữ kia và lão thuật sĩ là đồng bọn, họ căn bản không có hoán hồn gì cả, chỉ là trò biến giọng thôi."

"À!" Nguyên Diệu vỡ lẽ, rồi lại tò mò hỏi nhỏ: "Bạch Cơ đã biết rõ mánh khóe của họ, sao còn cố ý đến xem?"

Bạch Cơ chỉ cười mà không nói gì.

Lão thuật sĩ bày ra nhiều trò, nam nữ kia cuối cùng cũng khôi phục lại nguyên trạng, cả hai mừng rỡ không thôi, cảm động đến rơi lệ, cảm tạ đám đông hảo tâm rồi hòa mình vào trong đám người.

Đám đông tưởng rằng màn biểu diễn ảo thuật đã kết thúc nên chuẩn bị giải tán. Lão thuật sĩ thấy nhiều người tụ tập như vậy, làm sao nỡ để mọi chuyện kết thúc dễ dàng. Ông cười nói: “Chư vị, chư vị, xin đừng vội rời bước, tuyệt kỹ để dành của lão phu còn chưa biểu diễn đâu!”

Nghe vậy, đám đông lập tức dừng chân, tinh thần trở nên hứng khởi.

Bạch Cơ cười nói: “Hiên Chi, ta muốn xem thứ mà ông ấy chuẩn bị biểu diễn tiếp theo, chính là ‘thuật’ thực sự.”

Nguyên Diệu nghe vậy, vô cùng tò mò.

Trong đám người, có kẻ hiếu kỳ hỏi: “Lão già, tuyệt kỹ của ông là gì vậy?”

Lão thuật sĩ cười đáp: “Trong thuật pháp của Nam Cương, hồn thuật là thâm sâu và huyền bí nhất. Cả đời lão phu chỉ học được di hồn thuật, tuyệt kỹ đương nhiên là di hồn thuật.”

Kẻ hiếu kỳ kinh ngạc nói: “Lão gia, ông lại định di hồn à? Lần này, e rằng chẳng có ai chịu để ông di hồn đâu. Dù gì, sau khi di hồn xong, không có một hũ tiền thì ông cũng chẳng chịu trả cho người ta.”

Lão thuật sĩ chỉ vào người học trò trẻ tuổi, cười nói: “Lần này, lão phu sẽ di hồn cho đệ tử của mình.”

Người học trò trẻ tuổi bước ra, chắp tay thi lễ với mọi người xung quanh.

Lão thuật sĩ nói: “Chư vị không biết đấy thôi, di hồn giữa người với người chỉ là bước nhập môn trong hồn thuật. Di hồn người vào vật vô tri mới là đỉnh cao của hồn thuật. Khi luyện hồn thuật đến cảnh giới cao nhất, người sống có thể dùng ly hồn thuật để hợp nhất với thiên địa, thông đạt vạn vật.”

Nghe đến đây, mọi người đều kinh ngạc đến cứng lưỡi.

Lão thuật sĩ nói: “Tiếp theo, lão phu sẽ di hồn của đệ tử vào một vật. Vật gì thì xin chư vị cho ý kiến.”

Một kẻ hiếu kỳ chỉ vào cây hòe, lớn tiếng nói: “Di vào cây đó đi!”

Một bà lão mang theo chiếc nồi sắt mới mua nói: “Di vào chiếc nồi của bà lão này đi?”

Lão thuật sĩ khó xử nói: “Vị tiểu huynh đệ này, cây có sinh mệnh, di hồn giữa người với vật phải chọn vật vô tri. Vị đại thẩm này, tuy nồi sắt cũng được, nhưng để hồn của một người trẻ tuổi phong độ như đệ tử ta di vào một cái nồi sắt thì cũng khó coi quá.”

Mọi người cười ầm lên.

Một người gánh hàng bán tượng đất nói: “Vậy di vào tượng đất của ta được không?”

Lão thuật sĩ sáng mắt lên, nói: “Tượng đất rỗng bên trong, lại có hình người, chính là vật chứa hồn tốt nhất.”

Người bán hàng bèn lấy ra một tượng đất cao chừng một thước, đưa cho lão thuật sĩ. Lão thuật sĩ bắt đầu biểu diễn.