Phiêu Miểu 4 - Quyển Diêm Phù

Chương 51




Phiêu Miểu 4 - Quyển Diêm Phù

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 6: Hồ Cốt Tửu

Chương 51: Thanh Khâu

Trời nắng gay gắt, ánh nắng như lửa cháy.

Chợ Tây, Phiêu Miểu các.

Nguyên Diệu và Ly Nô cãi nhau cả buổi sáng, lúc này đang giận dỗi không thèm nói chuyện với nhau. Nguyên nhân của cuộc cãi vã là sáng nay Nguyên Diệu đi đến phường Trọng Hóa để đưa cho phu nhân Trịnh Quốc Công đôi trâm phượng vàng và ngọc trai mà bà đã đặt. Trên đường về, hắn mua vài quả mơ ở một quán nhỏ ven đường.

Khi về đến Phiêu Miểu các, Nguyên Diệu rửa sạch mơ bên giếng nước, đặt chúng trên một cái khay hổ phách bằng lá sen và để lên bàn ngọc xanh trong phòng. Hắn nghĩ rằng khi Bạch Cơ tỉnh dậy, nàng có thể ăn. Nhưng Ly Nô nhìn thấy và không thể cưỡng lại, ăn thử một quả. Không ngờ những quả mơ nhìn vàng óng như đã chín mọng, thực ra lại rất chua.

Ly Nô vừa cắn thử, bèn kêu lên một tiếng, chua đến mức muốn rụng răng mèo.

Ly Nô ôm má, mắng Nguyên Diệu không ngớt, chửi hắn mắt mù không biết mua đồ, còn Nguyên Diệu thì chỉ im lặng, coi như không nghe thấy gì. Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì to tát nhưng do thấy nắng ngoài trời gay gắt, Ly Nô lại lấy cớ đau răng để sai Nguyên Diệu đi chợ mua cá.

Nguyên Diệu không muốn ra ngoài giữa trời nắng, hơn nữa gần đây việc kinh doanh cũng khá tốt, hắn còn vài sổ sách phải đối chiếu, không có thời gian ra ngoài.

Nguyên Diệu từ chối, con mèo đen lại càng tức giận, hai người cãi nhau và rơi vào chiến tranh lạnh.

Khi Nguyên Diệu đang ghi sổ sách và con mèo đen đang giận dỗi, một thiếu niên áo đỏ bước nhanh vào Phiêu Miểu các.

Thiếu niên trắng trẻo như ngọc, lông mày và đôi mắt như vẽ, mặc áo đỏ, đi giày đen, thắt lưng vàng gắn ngọc trắng, dáng vẻ như mây nhẹ nhàng, đôi mắt toát lên vẻ phong lưu, nụ cười làm say đắm lòng người.

Nguyên Diệu và Ly Nô đều ngây người.

Thiếu niên áo đỏ cười nói: "Nguyên công tử, mèo đen thối, Bạch Cơ có ở đây không?"

Nguyên Diệu và Ly Nô nhìn thiếu niên áo đỏ, đều không phản ứng kịp.

Nguyên Diệu là người đầu tiên nhận ra, vỗ đầu nói: "À, Thập Tam Lang! ngươi biến thành người đến Phiêu Miểu các, đúng là hiếm thấy, ta chợt không nhận ra."

Mèo đen ngẩn ra, mắng: "Con hồ ly thối, đang yên đang lành, sao lại biến thành người làm trò quỷ gì vậy?"

Hồ Thập Tam Lang bỗng nhiên biến trở lại thành một con hồ ly đỏ nhỏ, xoa mặt nói: "Trong thành Trường An đạo sĩ nhiều, để tránh sự chú ý nên mỗ phải làm thế."

Nguyên Diệu cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Thập Tam Lang, bình thường ngươi vào thành đến Phiêu Miểu các cũng không cảnh giác như vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Hồ Thập Tam Lang trở nên ảm đạm, định trả lời.

Ly Nô lại gầm gừ, nói: "Con hồ ly thối, vừa nhìn thấy mặt hồ ly của ngươi là ta đã bực mình, nhân lúc ta chưa ra tay, mau cút khỏi Phiêu Miểu các, về núi Thúy Hoa của ngươi đi!"

Nguyên Diệu nói: "Ly Nô, Thập Tam Lang là khách, chúng ta là làm ăn buôn bán, sao lại đuổi khách đi được?"

Con hồ ly nhỏ nén giận, nói: "Mỗ đến tìm Bạch Cơ, không liên quan đến con mèo đen thối này."

Mèo đen xù lông, nói: "Tất cả các người đều chống lại ta, cuộc sống này không còn gì đáng sống nữa!"

Nguyên Diệu đang định khuyên Ly Nô thì một giọng nữ lười biếng vang lên từ trong phòng: "Sáng sớm đã nóng muốn chết, ngủ cũng không ngủ được, giường ngọc lạnh của ta đâu rồi? Ồ, ai mua mơ vậy? Ôi chua quá, răng ta sắp rụng rồi... cuộc sống này không còn gì đáng sống nữa!"

Hồ Thập Tam Lang nghe thấy giọng nói này, lập tức ba bước biến thành hai, nhanh chóng chạy vào trong phòng.

"Bạch Cơ! Mỗ có chuyện muốn nhờ nàng."

Ly Nô sơ ý không ngăn được, vội vàng chạy theo vào.

Nguyên Diệu lo lắng có chuyện xảy ra cũng vội vàng chạy vào.

Trong phòng, bên bàn ngọc xanh, Bạch Cơ đang lười biếng ngồi nghiêng. Nàng mặc một chiếc váy trắng đơn giản, khoác một chiếc khăn mỏng thêu hoa văn mây. Tóc đen được buộc lỏng thành kiểu tóc đuôi ngựa, cài một đóa hoa ngọc lớn, trên mỗi bên tóc mai cài một chiếc trâm hoa bướm bằng vàng.

Thấy con hồ ly nhỏ chạy vào, Bạch Cơ đặt quả mơ đang cắn dở xuống, cười nói: "Thập Tam Lang sao đến Phiêu Miểu các chơi sớm vậy?"

Con hồ ly nhỏ muốn nói lại thôi, chỉ lặng lẽ quỳ bên cạnh Bạch Cơ. Tâm trạng nó rối bời, có quá nhiều phiền muộn muốn thổ lộ nhưng chợt không biết bắt đầu từ đâu.

Bạch Cơ vuốt đầu con hồ ly nhỏ, mỉm cười không nói. Ánh mắt nàng sắc bén nhưng dịu dàng, dường như nhìn thấu và bao dung mọi thứ.

Nguyên Diệu ho khan một tiếng, nói: "Bạch Cơ, đã không còn sớm nữa, sắp trưa rồi."

Bạch Cơ cười nói: "Đã trưa rồi sao? Thảo nào bụng ta hơi đói. Ly Nô, sao ngươi chưa đi nấu cơm trưa?"

Mèo đen nói: "Mọt sách không chịu đi mua đồ, Ly Nô khéo tay khó làm cơm khi thiếu nguyên liệu."

Nguyên Diệu buồn bã nói: "Ly Nô, ta còn nhiều sổ sách phải ghi, không thể rời khỏi nhà đi chợ được..."

Bạch Cơ nói: "Trời quá nóng cũng không ăn được gì. Ly Nô mang những quả mơ chua này đi nấu một nồi cháo mơ đường phèn, làm mát, vừa giải nhiệt vừa no bụng."

Ly Nô nói: "Dạ, thưa chủ nhân."

Ly Nô bưng đĩa mơ ra ngoài.

Bạch Cơ hỏi: "Hiên Chi, giường ngọc lạnh đâu rồi? ngươi cất ở đâu? Ta không tìm thấy trong kho."

Nguyên Diệu nói: "Giường ngọc lạnh ngươi bán cho Huyền Vũ mùa thu năm ngoái rồi..."

Bạch Cơ nghi ngờ nói: "Có chuyện đó sao? Sao ta không nhớ?"

Nguyên Diệu đổ mồ hôi lạnh, nói: "Ngươi quên rồi sao? Mùa thu năm ngoái, Huyền Vũ phái người đến nói nó cần gấp một bức tượng rùa và rắn làm từ ngọc Huyền của Côn Lôn, giá cả tùy ngươi ra. Hắn chê thời tiết quá lạnh lười đến Côn Lôn tìm ngọc nên đã lấy giường ngọc lạnh chuẩn bị bỏ vào kho giả làm ngọc Huyền Côn Lôn, để Ly Nô lão đệ mang đến Quỷ Phủ điêu khắc thành tượng rùa và rắn, bán cho Huyền Vũ."

Bạch Cơ chợt hiểu ra, mặt buồn rầu, nói: "Hỏng rồi, hỏng rồi, mất giường ngọc lạnh, mùa hè này không chịu nổi rồi."

Nguyên Diệu mặt khổ sở nói: "Tiểu sinh lúc đó đã khuyên ngươi nên thành thật đi Côn Lôn tìm ngọc Huyền, làm giả những chuyện này sẽ bị báo ứng. Ngươi thấy báo ứng chưa."

Bạch Cơ không thể phản bác, vẻ mặt thất vọng.

Con hồ ly nhỏ rung lông, buồn bã ngồi đối diện Bạch Cơ.

Bạch Cơ dịu dàng nói: "Thập Tam Lang trông có vẻ rất nặng lòng, có điều gì phiền muộn thì cứ nói ra."

Con hồ ly nhỏ cụp tai xuống, buồn bã nói: "Bạch Cơ, cầu xin ngươi hãy cứu lấy tộc hồ ly..."

Nguyên Diệu đang chuẩn bị ra ngoài tiếp tục ghi sổ sách, nghe thấy lời này của con hồ ly nhỏ, trong lòng chấn động, lại rất tò mò nên không vội ra ngoài. Thư sinh thuận thế quỳ gối ngồi bên bàn ngọc xanh, lặng lẽ lắng nghe.

Bạch Cơ mày liễu hơi nhướng lên, nói: "Là vì chuyện đạo sĩ lấy xương hồ ly sao?"

Hồ Thập Tam Lang xoa mặt, nói: "Bạch Cơ cũng nghe nói rồi sao?"

Bạch Cơ nói: "Chỉ nghe nói một chút thôi. Dù sao, đạo sĩ của Giang Thành Quan và tộc hồ ly xung đột ầm ĩ, cả thành đều biết. Nhưng cụ thể là chuyện gì thế?"

Hồ Thập Tam Lang thở dài một hơi, xoa mặt điên cuồng, nói: "Chuyện phải bắt đầu từ buổi họp tộc hồ ly mùa xuân năm nay..."

Thế giới rộng lớn, vạn vật chúng sinh, người và phi nhân đều sinh tồn phát triển trong trời đất. Trong thế giới phi nhân, tộc hồ ly là một trong những tộc yêu lớn nhất.

Thuở ban đầu của trời đất, khi hoang dã mới mở ra, tộc hồ ly đã tồn tại trong thế giới rộng lớn, chúng phân bố rải rác khắp bốn bể tám cõi, sinh tồn khó khăn. Sau này, những tộc hồ ly còn sống sót tụ tập về Thanh Khâu, lập nên nước của hồ ly, khiến tộc hồ ly có một vị trí trong thế giới của trăm yêu ngàn quỷ.

Trong tộc hồ ly Thanh Khâu, có rất nhiều loại, trong đó có họ Đồ Sơn, họ Cửu Vĩ Thuần Hồ, họ Tam Vĩ Hữu Tô, còn có Không Hồ, Thiên Hồ, Linh hồ và các loại hồ ly khác. Trong những tộc hồ ly Thanh Khâu này, họ Đồ Sơn là cao quý nhất, khi họ Đồ Sơn gả con gái cho vua khai quốc của triều Hạ Đại Vũ, nước hồ ly phát triển đến thời kỳ đỉnh cao.

Bất kỳ sự vật nào trên thế gian phát triển đến đỉnh cao đều sẽ suy tàn, đó là quy luật không thay đổi. Sau này, vì một số chuyện, nước hồ ly dần suy yếu, phân rã, tộc hồ ly Thanh Khâu lại tản mác khắp nơi, khó khăn sinh tồn.

Mặc dù tộc hồ ly Thanh Khâu tản mác khắp nơi nhưng các gia tộc lớn vẫn giữ liên lạc, chúng hẹn nhau mỗi ngàn năm tổ chức một cuộc họp, bàn về việc tái lập nước hồ ly.

Lúc đầu, các tộc hồ ly lớn thật lòng muốn phục quốc, mong đợi khôi phục thời kỳ huy hoàng của tộc hồ ly Thanh Khâu, chúng đưa ra nhiều ý kiến khả thi trong cuộc họp và nỗ lực thực hiện. Tuy nhiên, không có tác dụng gì. Một ngàn năm, hai ngàn năm, ba ngàn năm, từng cuộc họp trôi qua, thế giới rộng lớn, biến đổi khôn lường, tình thế của người và phi nhân cũng khác đi. Kế hoạch phục quốc của tộc hồ ly xa vời không tưởng, hậu duệ cũng không còn lòng phục quốc. Sau này, cuộc họp tộc hồ ly ngàn năm một lần chỉ trở thành bữa tiệc thường Lật, mọi người tụ tập ăn uống, nhớ lại thời kỳ huy hoàng của tộc hồ ly Thanh Khâu, tưởng niệm tổ tiên, rồi xong việc.

Xuân phân năm nay là ngày họp tộc hồ ly ngàn năm một lần. Lần này đến lượt họ Cửu Vĩ Thuần Hồ, tức là tộc hồ ly của Thập Tam Lang làm chủ, địa điểm tất nhiên là tại núi Thúy Hoa.

Từ mùa hè năm ngoái, họ Thuần Hồ đã chuẩn bị cho cuộc họp này, chúng sửa sang nhà cửa ở núi Thúy Hoa, nấu rượu ngon, dự trữ lương thực, để tiếp đãi đồng loại đến từ phương xa. Từ mùa đông năm ngoái, hồ ly từ khắp bốn bể tám hoang đã lần lượt đến núi Thúy Hoa, chờ đợi cuộc họp bắt đầu.

Lão Hồ vương tuổi đã cao, sức khỏe không tốt, nhiều việc cũng lực bất tòng tâm, năm ngoái lão gọi đứa con thứ hai Hồ Thần đang phiêu bạt bên ngoài về núi Thúy Hoa giúp tổ chức cuộc họp này.

Lão Hồ vương có nhiều con cái nhưng nói đến con cái, lão rất ưu phiền. Con gái cả đi ra nước ngoài ở Phù Tang, đi nhiều năm không có tin tức, không biết sống chết. Con trai thứ hai Hồ Thần phiêu bạt khắp nơi, lâu năm không về nhà. Con gái thứ ba đã xuất giá.

Lão Hồ vương ban đầu muốn truyền ngôi cho con gái cả hoặc con trai thứ hai, mình thì về an hưởng tuổi già, không quan tâm thế sự nhưng hai người này đều không có vẻ có thể gánh vác trách nhiệm của cả tộc, lại thường xuyên không thấy bóng dáng, khiến lão Hồ vương vô cùng lo lắng.

Nhìn quanh những đứa con khác, con trai thứ tư Hồ Lật tuy thông minh dũng cảm, một lòng muốn làm Hồ vương nhưng lại thừa dũng thiếu nhân, còn có dã tâm vô lý, muốn họ Thuần Hồ thống lĩnh toàn bộ tộc hồ ly Thanh Khâu, thậm chí xưng bá yêu giới. Giao tộc hồ ly cho Hồ Lật, lão Hồ vương một vạn phần không yên tâm, chết cũng không nhắm mắt.

Nhìn tiếp những đứa từ thứ năm đến thứ mười hai, đều có tư chất bình thường, mơ hồ, càng không thích hợp làm Hồ vương. Chỉ có Hồ Thập Tam Lang, giống như lão Hồ vương lúc trẻ, lanh lợi thông minh, thiện lương rộng lượng, có thể giao tiếp rất tốt với trăm yêu ngàn quỷ, nếu được đào tạo sẽ là một Hồ vương tốt. Nhưng Hồ Thập Tam Lang còn quá nhỏ, cần thời gian dài để trưởng thành.

Làm Hồ vương là một việc rất mệt, còn mất đi tự do cả đời, những khổ đau trong đó, như cá uống nước, nóng lạnh tự biết. Lão Hồ vương vì làm Hồ vương mà trở nên đa sầu đa cảm, thậm chí trầm cảm. Từ trong lòng, lão Hồ vương không muốn Thập Tam Lang làm Hồ vương. Vì vậy, lão Hồ vương quyết định lần này mượn cớ họp tộc để con trai thứ hai Hồ Thần trở về, rồi trong cuộc họp, giao tộc họ Thuần Hồ cho nó.

Không ngờ, kế hoạch của lão Hồ vương hoàn toàn thất bại.

Hồ Thần theo Lệnh trở về nhưng lại chết thảm ở núi Thúy Hoa. Hơn nữa, gây ra một thảm kịch giữa tộc hồ ly và đạo sĩ của Giang Thành Quan giết chóc lẫn nhau.

Nguyên nhân là như sau.

Hồ Thần có một người ngươi thân là đạo sĩ của Giang Thành Quan, tên là Tôn Thủ Chí. Thực ra, Tôn Thủ Chí là một con tinh tinh, năm xưa được chưởng môn của Giang Thành Quan là Huyền Thông chân nhân cứu thoát khỏi rừng sâu. Huyền Thông chân nhân thấy tinh tinh này thông minh, có nhân tính nên thu nhận làm đệ tử, ban cho tên thuộc hàng Thủ, đặt tên là Thủ Chí.

Tôn Thủ Chí ở Giang Thành Quan học đạo tu hành, rất thành tâm, kéo dài một giáp tử (60 năm). Sư phụ của nó, Huyền Thông chân nhân đã qua đời từ lâu, các sư huynh sư đệ thuộc hàng Thủ cũng hầu hết đã mất, chỉ còn chưởng môn và vài người chấp sự còn sống. Tôn Thủ Chí dù không giữ chức vụ gì nhưng do vai vế cao, tam đô ngũ chủ của Giang Thành Quan thấy nó cũng phải gọi một tiếng sư thúc hoặc sư thúc tổ.

Khi Hồ Thần nhận được tin từ lão Hồ vương gọi nó về nhà, nó đang du ngoạn ở Lạc Dương và Tôn Thủ Chí. Nghe nói đây là cuộc họp tộc hồ ly ngàn năm có một, Tôn Thủ Chí rất tò mò, dù sao cũng rảnh rỗi nên muốn đi xem. Hồ Thần vui vẻ đồng ý, đưa Tôn Thủ Chí và về núi Thúy Hoa.

Tôn Thủ Chí ở lại núi Thúy Hoa một thời gian cũng không xảy ra chuyện gì. Cho đến một ngày, Hồ Thần chết thảm trong phòng và Tôn Thủ Chí cầm dao ở hiện trường, ngay lập tức đã dấy lên một trận cuồng phong máu lửa.

Hồ Thần chết trong tình trạng thảm khốc, ngoài đầu ra, tất cả xương cốt đều bị rút hết, chỉ còn lại một đống thịt da bê bết máu.

Lão Hồ vương thấy xác con trai thứ hai, lập tức ngất xỉu. Khi tỉnh lại, lão khóc ròng, kiệt quệ tinh thần, từ đó bệnh nằm liệt giường, không thể xử lý công việc nữa.

Bầy hồ ly cho rằng Tôn Thủ Chí đã giết Hồ Thần, giam giữ nó, đòi nó đền mạng. Tôn Thủ Chí kêu oan đủ cách nhưng không thể tự minh oan, nó không thể trốn khỏi núi Thúy Hoa, lại lo sợ bầy hồ ly giết nó nên lén lút mua chuộc một con hồ ly hoang gửi thư về Giang Thành Quan, nhờ các đạo sĩ đến cứu nó.

Các đạo sĩ của Giang Thành Quan nhận được tin, vội vàng kéo đến núi Thúy Hoa cứu Tôn Thủ Chí, người đông hồ nhiều, dẫn đến xung đột, đánh giết lẫn nhau.

Lúc này, trong đám đạo sĩ bỗng lan truyền một tin đồn, rằng ngâm xương hồ yêu vào rượu, uống vào có thể kéo dài tuổi thọ, tăng cường tu vi. Pháp lực của hồ yêu càng mạnh, công hiệu của rượu Cốt Hồ càng tốt.

Chẳng mấy chốc, không chỉ Giang Thành Quan, mà các đạo sĩ ở các đạo quán khác và các thuật sĩ giang hồ chuyên hàng yêu phục quỷ cũng bắt đầu săn hồ ly.

Hồ ly và loài người bắt đầu một trận chém giết kéo dài suốt nửa năm.