Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 26: Tiểu Điệp




Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 4: Tương Tư Điểu

Chương 26: Tiểu Điệp

Vì dụng cụ nhà bếp và các món ăn chuẩn bị cho bữa tối đều bị lửa thiêu rụi, giờ này chợ đã tan, cũng đã bắt đầu giờ giới nghiêm không thể ra ngoài mua thức ăn. Ly Nô đành phải luộc vài quả trứng gà với nước, thêm một con cá muối bị nướng chín bởi đám cháy, cùng vài chiếc bánh mì nướng cháy coi như bữa tối cho ba người.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bận rộn cả ngày, ăn rất ngon lành.

Ly Nô thì không có hứng ăn, chỉ ngồi đó thất thần.

Nguyên Diệu không chịu nổi, hỏi: "Ly Nô lão đệ làm sao vậy? Từ hôm qua ngươi đã kỳ lạ rồi, hôm nay lại làm cháy nhà bếp, chắc chắn là có tâm sự rồi."

Ly Nô liếc nhìn Nguyên Diệu, nói: "Đồ mọt sách chết tiệt, ta có đốt nhà ngươi đâu?! Chủ nhân còn chưa nói gì sao ngươi lắm lời thế!"

Nguyên Diệu nói: "Ý ta là nếu ngươi có tâm sự hay phiền muộn gì thì cứ nói ra, đừng để trong lòng. Chúng ta cùng sống dưới một mái nhà, nếu giúp được chắc chắn sẽ không làm ngơ. Hôm nay ngươi đốt nhà bếp là chuyện nhỏ, ngày nào đó nếu đốt phòng khách, đốt kho hàng, gây ra tai họa chết người thì không phải là trò đùa đâu."

Bạch Cơ cũng nói: "Hiên Chi nói rất đúng. Ly Nô, có phiền muộn gì thì cứ nói ra đi."

Ly Nô gãi đầu ngại ngùng, cuối cùng cũng mở miệng.

"Chủ nhân, Ly Nô... Ly Nô muốn lấy nương tử! Mong chủ nhân làm chủ!"

Bạch Cơ cười nói: "Thì ra là chuyện nhỏ nhặt này. Ngươi và ta đã làm bạn hơn ngàn năm, chuyện nhỏ này chủ nhân chắc chắn sẽ lo liệu cho ngươi! Phiêu Miểu các nuôi thêm hai con mèo cũng không tệ, dù sao cũng thiếu nhân lực."

Nguyên Diệu hỏi: "Ly Nô lão đệ, đối phương là mèo nhà nào thế? Người ta thành hôn cần ba môi sáu lễ, nhưng không biết mèo thì sao? Dù đối phương là nhà quyền quý hay gia đình bình dân thì chúng ta cũng không thể thiếu lễ."

Ly Nô lớn tiếng: "Ai nói ta muốn cưới một con mèo?!"

Bạch Cơ ngạc nhiên: "Đối phương không phải là mèo ư?"

Nguyên Diệu ngạc nhiên: "Chẳng lẽ là một con chó?!"

Ly Nô nói lớn: "Không phải mèo cũng không phải chó, mà là một con cá!"

Bạch Cơ và Nguyên Diệu nhìn con cá nướng trên bàn, không hiểu sao chợt cảm thấy khó ăn.

Ly Nô vừa ăn cá nướng vừa kể lại tâm sự của mình.

Từ sau sự kiện mèo Ngọc Diện, Ly Nô gặp lại bạn thời thơ ấu là A Thử, họ thỉnh thoảng cùng nhau chơi. Ly Nô đã dành dụm mũ cho A Thử suốt hơn ngàn năm, A Thử tuy chê gu thẩm mỹ của Ly Nô nhưng vẫn cảm động bởi tình bạn của nó. Biết sinh nhật của Ly Nô sắp tới nên A Thử quyết định tặng Ly Nô một món quà sinh nhật. Vì Ly Nô rất thích cá, A Thử định tặng nó một con cá.

Hôm qua, A Thử hẹn Ly Nô đi chọn cá, Ly Nô đợi ở chợ cá từ sớm nhưng lại bị A Thử chê cười vì chỉ biết ăn.

A Thử dẫn Ly Nô đi lòng vòng ở chợ Tây, đến một cửa hàng bán cá cảnh của người ngoại quốc.

Ly Nô nhìn quanh, thấy trong các bể kính, chậu pha lê có đủ loại cá đủ màu sắc, dáng vẻ xinh đẹp. Có những con lớn như cá chép đỏ, cá ngân long, nhỏ thì như cá thần tiên, cá la hán, cá đuôi phượng, nhiều loại cá đẹp đẽ mà không biết tên. Những con cá này bơi lội trước mắt Ly Nô, tỏa ra vẻ đẹp quyến rũ mê hoặc.

Thời Đường, việc nuôi cá cảnh cũng là một thú tiêu khiển tao nhã của tầng lớp quý tộc Trường An. Ai có hồ mới xây sẽ bỏ tiền mua cá chép, cá la hán thả vào để làm cảnh. Một số cá cảnh biển mang từ nơi xa về Trường An, dù không sống lâu cũng rất được ưa chuộng, những con cá này có màu sắc rực rỡ, dáng vẻ đẹp mắt nên rất hiếm có, giá rất cao. Thêm vào đó, đời sống ngắn ngủi của cá biển càng làm tăng thêm vẻ đẹp "hồng nhan bạc mệnh", làm quý tộc mê mẩn. Nhà nào mở tiệc hay thi thơ mà có một bể kính chứa cá cảnh biển rực rỡ thì rất sang trọng và có tiếng.

A Thử định tặng Ly Nô một con cá biển, coi như đáp lại món quà là những chiếc mũ.

Duyên phận thường xảy ra trong chớp mắt.

Khi Ly Nô nhìn thấy con cá bướm mặt trăng trong bể kính, nó đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Con cá bướm mặt trăng này được đặt riêng trong một bể kính, màu sắc rực rỡ như trong mộng, dáng vẻ uyển chuyển linh hoạt như một nàng tiên xinh đẹp. Ly Nô sống một ngàn năm trăm năm nhưng chưa bao giờ thấy con cá nào đẹp đến vậy, không khỏi bị nó làm cho choáng váng. Nó quá đẹp! Đúng là con cá trong mộng của nó!

Trái tim của Ly Nô đập thình thịch, tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Khi cá bướm mặt trăng bắt gặp ánh mắt của mình, Ly Nô cảm thấy nó cũng yêu mình, vừa ngượng ngùng vừa ngọt ngào.

A Thử thấy Ly Nô thích con cá bướm mặt trăng này bèn hỏi giá chủ cửa hàng định mua làm quà sinh nhật cho Ly Nô.

Chủ cửa hàng nói: "Khách quan thật có mắt nhìn! Con cá bướm mặt trăng này là con cá đẹp nhất trong tiệm! Khách quan hẳn là người sành sỏi, ta cũng không nói thách, một trăm lượng vàng."

A Thử ngoáy tai, kêu lên: "Cái gì! Ta nghe nhầm chăng?! Con cá này sao lại đắt như vậy?! Dù nó làm bằng vàng thì với kích thước này cũng không đáng một trăm lượng!"

Ly Nô tức giận nói: "A Thử, ngươi không được gọi nó là con cá tầm thường! Ta nghĩ nó đáng giá một trăm lượng vàng! Không, một ngàn lượng vàng, một vạn lượng vàng, tất cả vàng trên thế giới cũng không bằng giá trị của nó trong lòng ta!"

Chủ cửa hàng cười nói: "Vẫn là tiểu lão đệ này hiểu hàng! Con cá bướm mặt trăng này từ nơi xa mang đến Trường An, trên đường đi phải duy trì nhiệt độ của nước biển để nó sống sót, cực kỳ tốn công. Thức ăn của nó cũng rất đắt đỏ, nuôi nó như đốt bạc! May mà nó đẹp, được quan lại Trường An rất ưa chuộng. Mấy ngày trước Hạnh Vương tổ chức yến tiệc, đã đến tiệm ta mua một con để giúp vui, đúng là sự phong nhã."

A Thử cắn răng nói: "Chủ quán, một trăm lượng bạc có bán không?"

Chủ cửa hàng cười nói: "Một trăm lượng bạc? Ngươi mua cá chép trong bể lớn bên ngoài đi. Không chọn kích thước và màu sắc, có thể dư dả mia một trăm con."

A Thử rất khó xử. Một trăm lượng bạc đã không phải là số nhỏ, một trăm lượng vàng lại càng là giá trên trời, nó không ngờ cá cảnh lại đắt đến vậy! Ngân sách mua quà cho Ly Nô của nó là năm mươi lượng bạc, đã nghĩ là nhiều lắm rồi, nhưng lại không mua nổi con cá nào. Biết vậy đã không dẫn Ly Nô đến đây, mua cá ăn cho nó còn hơn, năm mươi lượng bạc có thể mua hết cả chợ cá sống còn thêm một cửa hàng cá khô.

A Thử nói với Ly Nô: "Than đen, hay là không mua con cá này nữa, ta mua hết cá sống trong chợ cho ngươi, thêm cửa hàng cá khô mà ngươi hay đến nữa, có được không?"

Ly Nô nhìn đăm đăm con cá bướm mặt trăng trong bể kính, nói: "Không được! Ta chỉ muốn Tiểu Điệp thôi!"

A Thử kinh ngạc: "Tiểu Điệp?!"

Ly Nô nhìn con cá bướm mặt trăng, thì thầm: "Ta đặt tên cho nó! Nó giống như một con bướm rực rỡ bay vào tim ta, mãi mãi ở lại đó."

A Thử nói: "Than đen, ngươi điên rồi sao?! Được rồi, ngươi nhớ đến ta suốt ngàn năm qua, năm nào cũng mua mũ cho ta, ta không thể vô ơn, ta sẽ tìm cách gom đủ tiền trước sinh nhật ngươi để mua con cá này... không, mua Tiểu Điệp tặng ngươi. Hôm nay về trước đi."

A Thử kéo Ly Nô rời khỏi cửa hàng cá, Ly Nô lưu luyến từng bước, ánh mắt đầy quyến luyến như trái tim đã rơi vào bể kính, rơi vào bên cạnh con cá bướm mặt trăng.

Từ khi gặp con cá bướm mặt trăng, bóng dáng của nó luôn hiện ra trong mắt Ly Nô, không sao quên được, Ly Nô hoàn toàn đắm chìm trong tình yêu, bị tương tư giày vò.

Bạch Cơ nghe xong câu chuyện của Ly Nô thì ngừng ăn trứng gà, nói: "Ly Nô thực sự muốn lấy... Tiểu Điệp?"

Mèo đen kiên định nói: "Vâng thưa chủ nhân. Ly Nô đã yêu nó."

Nguyên Diệu đặt đũa xuống, nói: "Tiểu sinh luôn cảm thấy có gì đó không ổn."

Mèo đen tức giận nói: "Mọt sách ngươi không hiểu gì về tương tư cả!"

Tiểu thư sinh ấp úng nói: "Được rồi, tiểu sinh không hiểu, tiểu sinh im lặng là được chứ gì."

Ly Nô van nài Bạch Cơ: "Chủ nhân, Ly Nô khó khăn lắm mới hiểu được tương tư là gì, xin chủ nhân thành toàn cho lòng tương tư của Ly Nô."

Bạch Cơ vừa ăn bánh mì vừa nói: "Ta cũng không hiểu tương tư là gì, nhưng tình trạng của ngươi, bỏ tiền ra cũng coi như là thành toàn rồi nhỉ? Ta cho ngươi một trăm lượng vàng coi như vì ngươi trung thành suốt bao năm, không khấu trừ vào tiền lương của ngươi, coi như ta bỏ tiền ra cho ngươi thành hôn."

Ly Nô vui mừng hét lên: "Tuyệt quá! Chủ nhân là người tốt nhất trên đời!"

Nguyên Diệu trêu chọc: "Chúc mừng Ly Nô lão đệ có thể ôm được mỹ ngư về nhà."

Ly Nô vui mừng quá mức, không nghe ra Nguyên Diệu đang trêu chọc mình, hớn hở nói: "Cảm ơn mọt sách!"

Buổi tối, Bạch Cơ lấy ra một hộp vàng đưa cho Ly Nô, Ly Nô vui mừng khôn xiết cảm tạ không ngớt, dự định ngày mai sẽ đi mua con cá bướm mặt trăng về. Ly Nô lại xin Bạch Cơ một bể cá kính cất trong kho, cẩn thận rửa sạch, làm tổ ấm cho người, không, cá yêu của mình.

Nguyên Diệu không chịu nổi, bèn đi ngủ sớm.

Nửa đêm mơ màng, Nguyên Diệu dường như nghe thấy Thúy Nương hát trên cành đào, giọng hát xa xăm, buồn bã.

"Đêm nay là đêm gì mà cỏ thơm biếc xanh. Trăng sáng cao lầu, ngóng chàng ngàn dặm. Tương tư dài lâu, hận biệt ly. Biệt ly đau đớn, mộng hồn đứt đoạn. Tương tư dài lâu, tê tái tim gan. Tê tái tim gan, tình khó dứt!"

Tương tư, tê tái tim gan. Tương tư thực sự tê tái tim gan đến vậy sao?

Nguyên Diệu mơ thấy Bạch Cơ hóa thành một con thiên long lao xuống Đông Hải, biến mất không dấu vết. Hắn đứng bên bờ biển lớn tiếng gọi tên Bạch Cơ hết lần này đến lần khác. Cổ họng hắn khản đặc nhưng Bạch Cơ không bao giờ quay trở lại nhân gian nữa. Nghĩ đến việc không bao giờ gặp lại Bạch Cơ, tim Nguyên Diệu như vỡ tan thành từng mảnh, gan ruột đứt đoạn.

Nguyên Diệu đột nhiên tỉnh giấc, hắn mở mắt ra trong bóng tối, lại một lần nữa nghe thấy tiếng hát của Thúy Nương. Tình cảm trong giấc mơ này, chẳng lẽ là tương tư sao?!

Trong phòng, một con mèo đen nằm ngửa, bốn chân chỏng lên trời, ngủ say. Nó nói mớ: "Tiểu Điệp... Tiểu Điệp... Ta thích ngươi!"