Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Chương 25: Thăm bệnh




Phiêu Miểu 3 - Quyển Thiên Chỉ

Tác giả: Bạch Cơ Quán

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Hồi 4: Tương Tư Điểu

Chương 25: Thăm bệnh

Lúc Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến nhà Vi Ngạn thì đã là buổi chiều.

Nguyên Diệu thường đến nhà Vi Ngạn chơi, người hầu ở Vi gia đều nhận ra hắn, biết hắn là bạn thân của đại công tử, một người chạy vào báo tin, một người dẫn họ đến lầu Nhiên Tê nơi Vi Ngạn ở.

Nam Phong, người hầu của Vi Ngạn đón tiếp họ ở ngoài lầu Nhiên Tê, đưa Bạch Cơ và Nguyên Diệu đến phòng của Vi Ngạn.

Nam Phong vừa dẫn đường vừa cười nói: "Công tử mấy hôm trước dầm mưa xuân nên bị cảm lạnh, giờ đang nằm nghỉ dưỡng bệnh."

Nguyên Diệu lo lắng hỏi: "Đan Dương bệnh rồi ư, không nghiêm trọng chứ?"

Nam Phong nói: "Chỉ bị cảm thôi, đại phu nói không sao, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi. À, Bùi tướng quân cũng đang ở đây, ngài ấy đến thăm bệnh."

Nguyên Diệu vui vẻ nói: "Trọng Hoa cũng đến à? Lâu rồi không gặp hắn."

Bạch Cơ lặng lẽ bước đi, khi nghe Vi Ngạn bị bệnh, nàng bèn đưa tay bẻ một cành hoa đào vừa nở từ cây cảnh.

Nam Phong dẫn Bạch Cơ và Nguyên Diệu vào phòng ngủ của Vi Ngạn. Phòng của Vi Ngạn chia thành hai gian trong ngoài, ở giữa đặt một bức bình phong vẽ tranh thủy mặc. Sở thích của Vi Ngạn khá kỳ quái, bình phong không vẽ hoa cỏ cũng không vẽ mỹ nhân, mà vẽ một bức tranh Thập Diện Diêm La, dữ tợn và khủng khiếp.

Vi Ngạn nằm trên giường La Hán, khinh bỉ nhìn Bùi Tiên đang chỉnh sửa y phục trước gương đồng đặt trên sàn.

Bùi Tiên, tự Trọng Hoa, là biểu ca của Vi Ngạn, hiện là Đại tướng quân Kim Ngô Vệ. Hắn và Vi Ngạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ nhưng rất không hợp nhau, là kẻ thù không đội trời chung. Bùi Tiên không thích Vi Ngạn nhưng rất thích Nguyên Diệu, có quan hệ tốt với Nguyên Diệu. Ngoài ra, Bùi Tiên trước đây trong sự kiện Cá đèn lồng và Thanh Dạ đồ đã yêu mến Bạch Cơ từ cái nhìn đầu tiên. Tuy nhiên, hắn đã bày tỏ tấm lòng hai lần, nhưng Bạch Cơ vẫn không động lòng.

Vừa rồi, Bùi Tiên nghe thấy gia nhân báo rằng Bạch Cơ đến, vội vàng chỉnh sửa y phục, chuẩn bị với hình ảnh phong độ tuấn tú để gặp cô nương mà hắn yêu mến.

Nguyên Diệu chào Bùi Tiên rồi chạy ngay đến bên giường Vi Ngạn, hỏi han ân cần.

Vi Ngạn rất cảm động, chỉ vào Bùi Tiên nói: "Vẫn là Hiên Chi tốt, không như tên này, nói là đến thăm bệnh thực ra là đến chế giễu ta ốm yếu, gây phiền toái cho ta."

Bùi Tiên không để ý đến Vi Ngạn, nhìn thấy Bạch Cơ rồi cười nói: "Bạch Cơ cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi! Đúng là có duyên!"

Bạch Cơ nghĩ một lúc, mới nhớ ra Bùi Tiên là ai, cười nói: "Thì ra là Bùi tướng quân!"

Bùi Tiên nói: "Không biết Bạch Cơ cô nương ở đâu, ngày khác ta cũng đến thăm."

Bạch Cơ cười tươi nói: "Chợ Tây, Phiêu Miểu các. Bùi tướng quân tốt hơn là không nên đến, theo kinh nghiệm của ta thì phần lớn mọi người một khi bước vào Phiêu Miểu các, thì cuộc đời sẽ đi xuống và không thể khôi phục nguyên trạng."

Bùi Tiên lớn tiếng nói: "Chỉ cần có thể được ở gần Bạch Cơ cô nương một chút thì đó đã là cuộc đời tuyệt vời rồi."

Bạch Cơ chưa kịp nói gì thì Vi Ngạn nằm trên giường không nhịn được nữa, cắt lời Bùi Tiên, nói với Bạch Cơ: "Bạch Cơ không biết lễ nghĩa quá rồi!"

Bạch Cơ mỉm cười bước đến, nói: "Vi công tử sao lại nói vậy?"

Vi Ngạn nói: "Hiên Chi thì không sao. Ngươi là chủ nhân của Phiêu Miểu các, nàng đến thăm bệnh nhân mà tay không đến, không thấy quá thất lễ sao?"

Lễ nghi xã giao thời Đường rất phức tạp, đa dạng nhưng không thể bỏ qua. Lễ nghi chu đáo là tiêu chuẩn để đánh giá một người có phải là người phong nhã, một gia đình có phải là gia đình văn nhã hay không, càng là tầng lớp thượng lưu thì chi tiết càng nghiêm ngặt. Theo lễ nghi xã giao thì thăm bệnh không thể tay không, phải chuẩn bị quà và thơ văn. Trong các dịp xã giao, thất lễ là vấn đề rất nghiêm trọng, người thất lễ sẽ bị coi là kẻ nhà quê thiếu giáo dục, bị mọi người khinh thường và chế giễu.

Nguyên Diệu có hơi xấu hổ, cười nói: "Đan Dương, tiểu sinh và Bạch Cơ hôm nay có việc đột ngột đến thăm hắn, vừa rồi ở dưới lầu Nhiên Tê mới biết ngươi bị bệnh, nên không kịp chuẩn bị quà và thơ văn thăm bệnh, quả thực có hơi thất lễ. Hôm nay ngươi rộng lượng bỏ qua cho chúng ta, ngày mai tiểu sinh chắc chắn chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến thăm bệnh."

Vi Ngạn nói: "Hiên Chi không cần tự trách, không phải lỗi của Hiên Chi."

Vi Ngạn nhớ lại những lần trước khi mua báu vật ở Phiêu Miểu các, Bạch Cơ luôn nâng giá để lừa hắn. Hôm nay hắn ốm yếu, cuối cùng cũng có cơ hội để lừa lại Bạch Cơ, vậy mà nàng lại không mang quà tới, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Bạch Cơ cười nói: "Không liên quan đến Hiên Chi, vậy thì liên quan đến ta rồi. Vi công tử, ai nói ta không mang quà đến thăm bệnh, ta đây không phải mang đến một cành xuân sắc sao?"

Nói rồi, Bạch Cơ lấy ra một cành đào vừa hái từ trong chậu cảnh, cười tươi đưa đến trước mặt Vi Ngạn.

Vi Ngạn không hài lòng nói: "Đây chỉ là một cành đào thường thấy, ta không nhìn thấy xuân sắc đâu cả."

Bạch Cơ thổi một hơi lên cành đào, và chuyện kỳ diệu xảy ra. Những bông hoa trên cành đào biến thành từng tiểu mỹ nhân xinh đẹp cỡ ngón tay cái. Các nàng trang điểm bằng hoa đào, mặc y phục lộng lẫy màu hồng đào, ai nấy đều rực rỡ tươi tắn. Một số nàng vươn eo thon thả, đưa chân ngọc lên trời; số khác như linh xà cuốn quanh cành cây, múa lượn trên lá đào. Các nàng có dáng vẻ yểu điệu, quyến rũ, khiến người nhìn ngẩn ngơ.

Vi Ngạn kinh ngạc há hốc miệng, ngồi dậy khỏi giường bệnh, nhận lấy cành hoa từ tay Bạch Cơ.

Bạch Cơ cười nói: "Vi công tử nằm dưỡng bệnh chắc hẳn buồn chán, cành xuân sắc này tặng ngươi giải khuây. Cắm cành xuân sắc này vào bình hoa, dùng nước trong mà dưỡng thì có thể thưởng thức đến khi hoa đào rụng. Ngươi thấy đó, ta mang đến món quà thú vị thế này ngươi còn cho là ta thất lễ không?"

Vi Ngạn thái độ thay đổi, cười nói: "Không thất lễ, không thất lễ, Bạch Cơ thật chu đáo!"

Bạch Cơ cười nói: "Thật ra hôm nay ta đến là có chuyện muốn nhờ Vi công tử."

Vi Ngạn rất vui, vừa sai Nam Phong đi lấy bình hoa, vừa cười nói: "Bạn bè có gì cần ta giúp, ta quyết không từ chối."

Bạch Cơ cười nói: "Vì một số việc nên ta phải đến gặp Lưu Chương, Thư Lệnh Sử của Lại Bộ, nhưng ta chỉ là một nữ tử nhỏ bé, Lưu đại nhân không chịu hạ mình gặp ta. Vi công tử giao thiệp rộng rãi, chắc hẳn quen biết Lưu đại nhân, nên ta đến nhờ ngươi làm người giới thiệu giúp."

Vi Ngạn suy nghĩ một lúc, nói: "Ta làm chức nhàn tản ở Phượng Các, Lại Bộ và Phượng Các dù đều là cơ quan triều đình nhưng không giao thiệp gì. Ta có từng nghe tên của Lưu Chương nhưng không có ấn tượng gì, càng không có qua lại. Ngươi nhờ ta làm người giới thiệu cũng không phải không được nhưng e rằng hơi khó, Lưu Chương chưa chắc chịu gặp ngươi vì ta."

Bạch Cơ chưa kịp trả lời thì Bùi Tiên đã vội nói: "Ta quen biết Lưu Chương, còn rất thân nữa. Bạch Cơ cô nương, để ta làm người giới thiệu cho nàng."

Bạch Cơ quay đầu nhìn Bùi Tiên, cười nói: "Vậy thì tốt quá."

Vi Ngạn chua chát nói: "Kim Ngô Vệ thân cận với Lại Bộ khi nào thế?"

Bùi Tiên cười nói: "Cha nương tử của Lưu Chương là Bùi Tuyên Ngọc, là thúc thúc của ta, Lưu Chương là muội phu của ta. Ta làm người giới thiệu, huynh ấy chắc chắn không từ chối gặp."

Bạch Cơ cười nói: "Vậy phiền Bùi tướng quân rồi."

Bùi Tiên mừng rỡ.

Thế là người giới thiệu được giao cho Bùi Tiên.

Vì trời đã tối, hôm nay không tiện đến thăm Lưu Chương, Bạch Cơ định đi vào ngày mai. Bạch Cơ vốn chỉ định nhờ Bùi Tiên viết một lá thư giới thiệu nhưng Bùi Tiên kiên quyết muốn đi cùng, Bạch Cơ đành đồng ý.

Nguyên Diệu thấy Bùi Tiên ân cần với Bạch Cơ, không hiểu sao trong lòng thấy rất chua xót.

Hẹn thời gian và địa điểm gặp vào ngày mai xong, Bạch Cơ và Nguyên Diệu cáo từ rời khỏi Vi phủ, quay về Phiêu Miểu các.

Hoàng hôn buông xuống, mưa xuân đã tạnh từ lâu.

Bạch Cơ đi trước, Nguyên Diệu cầm ô trúc tím đi sau, bóng hai người kéo dài dưới ánh hoàng hôn.

Nhìn bóng lưng mảnh mai của Bạch Cơ, Nguyên Diệu không nhịn được hỏi: "Bạch Cơ, không biết vì sao ta thấy Trọng Hoa rất thích ngươi thì lòng ta lại thấy chua xót lắm?"

Bạch Cơ dừng bước, quay đầu lại, ánh hoàng hôn vẽ nên đường nét hư ảo trên khuôn mặt thanh tú của nàng, khiến nàng như ảo ảnh.

"Hiên Chi, ta không có trái tim, làm sao biết được?"

"Bạch Cơ, tương tư là gì thế?"

"Theo nghĩa đen thì là một người rất nhớ một người khác."

"Bạch Cơ, nếu một ngày ta rời Phiêu Miểu các thì ngươi sẽ nhớ ta chứ?"

"Không."

Nguyên Diệu có hơi thất vọng, trong lòng như thiếu vắng một mảnh.

"Ta sẽ không nhớ Hiên Chi. Ta sẽ đi tìm Hiên Chi về, dù là chân trời góc bể, dù là âm ti địa ngục."

"Hu hu..." Nguyên Diệu rơi nước mắt, trái tim trống rỗng của hắn như được lấp đầy bởi một sự ấm áp dịu dàng, cả người cảm thấy hạnh phúc. Hắn cũng không hiểu vì sao một câu của Bạch Cơ lại có thể khiến hắn rơi từ thiên đường xuống địa ngục, rồi lại từ địa ngục bay lên thiên đường.

"Hiên Chi khóc gì thế?"

"Ta cảm động quá! Bạch Cơ thật tình nghĩa!"

"Hiên Chi không cần cảm động, ta đi tìm ngươi chỉ vì ngươi còn phải làm việc trả nợ, không thể trốn không làm việc được."

"Hu hu!" Nguyên Diệu khóc càng thảm hơn, hắn cảm thấy mình lại rơi xuống địa ngục.

Bước theo tiếng trống canh, Bạch Cơ và Nguyên Diệu trở về chợ Tây. Họ vừa bước vào đầu ngõ, từ xa đã thấy Thúy Nương bay qua bay lại bên ngoài Phiêu Miểu các, có vẻ rất lo lắng.

Bạch Cơ đi tới trước Phiêu Miểu các, hỏi: "Thúy Nương, sao ngươi ở ngoài này?"

Thúy Nương nghe tiếng Bạch Cơ, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bạch Cơ cuối cùng đã về! Phiêu Miểu các bị cháy, ta bị mù nên không dám bay lung tung, cũng không biết đi đâu tìm ngươi!"

Bạch Cơ và Nguyên Diệu kinh ngạc, nhìn vào Phiêu Miểu các, thấy hàng hóa vẫn được bày trên giá gỗ trong sảnh, không có dấu vết của lửa cháy, mọi thứ như thường.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu bối rối không hiểu.

Nguyên Diệu nói: "Trong đại sảnh không có gì bất thường, mọi thứ đều bình thường mà."

Thúy Nương nói: "Là ở nhà bếp phía sau!"

Bạch Cơ và Nguyên Diệu không để ý đến Thúy Nương, vội vã chạy về phía nhà bếp ở sân sau để xem chuyện gì đã xảy ra.

Trong sân sau, cỏ xanh mơn mởn đung đưa theo gió.

Một con mèo đen ngồi bên ngoài nhà bếp, ngẩn ngơ nhìn vào bên trong, vẻ mặt lo lắng.

Bạch Cơ và Nguyên Diệu đi đến bên cạnh mèo đen, nhìn vào nhà bếp. Họ nhìn thấy cảnh tượng khiến họ kinh hoàng: nhà bếp đầy khói, củi chất đống lộn xộn, nồi niêu bát đĩa rơi vãi khắp nơi, như thể vừa trải qua một trận đại họa.

Mèo đen thấy Bạch Cơ thì cụp tai xuống, mặt mày lo lắng: "Chủ nhân, Ly Nô biết sai rồi."

Bạch Cơ thở dài, xoa thái dương, nói: "Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Ly Nô hổ thẹn nói: "Tất cả là lỗi của Ly Nô. Khi nhóm lửa Ly Nô lơ đãng chất quá nhiều củi, lửa cháy quá lớn. Ly Nô định dập lửa nhưng lại nhầm lẫn đổ một thùng dầu thông lên, làm lửa bùng lên dữ dội. May mà Ly Nô phản ứng nhanh, dốc sức dập lửa nên mới kiểm soát được, không gây ra đại họa."

Đến nước này thì trách móc cũng vô ích, Bạch Cơ đành nói: "Không xảy ra chuyện lớn là tốt rồi. Bị cháy một lần năm nay buôn bán sẽ càng thịnh vượng."

Ly Nô nói: "Đúng vậy, cháy một lần càng tốt... À! Không đúng! Chủ nhân, Ly Nô sau này không dám nữa!"

Bạch Cơ nói: "Lần này coi như bỏ qua, lần sau không được tái phạm! Dọn dẹp lại nhà bếp, đừng để chậm trễ bữa tối!"

Không bị phạt, Ly Nô vui mừng cọ vào chân Bạch Cơ: "Chủ nhân tốt với Ly Nô nhất! Chủ nhân là người tốt nhất trên đời!"