La gia có thể ngồi yên ổn vị trí đệ nhất phú thương dưới mí mắt của thánh thượng bao năm không ngã không nên khinh thường, Lâm Đại Nương lần này phải tốc chiến tốc thắng, nhân lúc La gia chưa đánh hơi được giải quyết sạch sẽ.
Việc này nàng cũng không dám nói với Lão cha, sợ ông lại tức giận.
Cha béo không chỉ một lần cảnh cáo nàng không được vì La Cửu xuất đầu lộ diện, đắc tội La gia.
Nhưng nhân sinh luôn có chút sự tình, cha nói thì cha nói, chính mình làm chính mình.
Đêm đó nửa đêm Đại Nga vào phòng nhẹ giọng kêu đại nương tử, Lâm Đại Nương liền xoay người, xốc chăn, xuống giường, bước nhanh ngồi xuống trang ghế trước.
“ Dụ hắn ra ngoài chưa?”
“ Đã ra ngoài ổn thoả và được sắp xếp ở bến tàu rồi ạ, đại ca tự mình tới báo tin, đang ở ngoài đợi chỉ thị, việc này cha cũng biết.” Đại Nga nhẹ giọng nói.
“Quay đầu lại ta sẽ cùng Lâm quản sự giải thích.”
Nửa đêm bị đánh thức, không kịp vấn tóc, tóc còn xoã dài, Tiểu Nha định qua đây sửa soạn cho nàng “Nương tử, nãy giờ ngài không ngủ hả?”
“Không ngủ được” Lâm Đại Nương trong lòng có tâm sự, ngủ không yên.
Nàng không chỉ muốn nói sao cho La Cửu động tâm ý, còn phải đem hậu quả giải quyết dứt khoát, không những làm cho sạch sẽ, mà phải làm đến thật đẹp, mới có thể khiến người ta không nắm được nhược điểm.
Thủ đoạn La gia nàng từ lão cha và tai mắt hiểu được tám chín phần, nàng không dám khinh suất.
“Nương tử, mặc bố y cũ này?” Tiểu Nga thực mau đem tới quần áo.
“ Ừ.”
Sửa soạn quần áo xong xuôi tầm nửa canh giờ, Lâm Đại Nương mang theo Tiểu Nha và hai đứa nha hoàn có công phu theo nàng, cửa sau Lâm gia là đất rừng, có rất ít người qua lại.
Trong lùm cây, huynh trưởng Lâm Phúc của đại Nga ẩn trong bóng tối, đại nương tử vừa ra tới, từ trong bóng tối bước ra và đánh cái đèn lên “Đại nương tử, là ta, Lâm Phúc.”
“Ta biết, Lâm Phúc ca.”
“Đại nương tử chớ có gọi tôi như vậy.”
“ Được rồi chúng ta mau mau đi.” Lâm Đại Nương cười.
Đại nương tử làm việc này mà lão gia vẫn chưa hay biết gì, nhưng đây là chủ ý lớn của đại nương tử, Lâm Phúc cản không được, nghĩ mau mau chấm dứt việc này đưa nàng trở về.
“Ta tới cầm đèn, đại nương tử theo sát ta, Đại Nga Tiểu Nga, các ngươi đi ở mặt sau, Tiểu Nha ngươi đứng ở một bên, đừng che ánh sáng, giúp đại nương tử nhìn đường.” Lâm Phúc lấy đèn qua, đồng thời liếc nhìn hai đứa muội muội bằng ánh trách cứ một cái.
Chuyện lớn như vậy, cư nhiên không nghĩ tới trước đó thông báo hắn cùng cha một tiếng.
Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm trách mắng các nàng, có Lâm Phúc dẫn đường, bọn họ thực mau xuyên qua con đường nhỏ, đầu bên kia là sông, ở đó có một con thuyền đang chờ sẵn.
Con sông nhỏ này sẽ thông ra bến tàu vận chuyển ngoài thành, thuyền bắt đầu trôi theo dòng, điểm đến là bến tàu của Lâm gia.
Nửa đêm không người, cũng không ngọn đèn dầu, sương đêm đầu xuân mang theo hàn khí lạnh thấu xương, Lâm Đại Nương bước từ thuyền ô bồng ra, Lâm Phúc trong tay cầm đèn lồng và Đại Nga trên bờ, quay đầu lại nhìn Tiểu Nha cùng Tiểu Nga cũng đi theo lên đây, nhanh chóng hướng thuyền phòng bến tàu đi qua.
“Đại nương tử.” Lần này giúp Lâm Đại Nương làm việc là Ô Cốt gã canh phòng tàu thuyền ở bến tàu.
“Cốt thúc.” Lâm Đại Nương dừng một chút, tiến lên hai bước, cúi đầu ở trước mặt hắn lặng lẽ nói mấy câu.
Ô Cốt nghe lời lắc đầu, “Người đã mang tới, ở trong phòng canh gác, thuyền sắp đến rồi, ngài mau chóng.”
Đại nương tử phân phó làm việc, hắn không dám không từ, nhưng nàng lần này quá liều lĩnh, nếu như không phải không thuận theo mệnh hành sự hậu quả càng nghiêm trọng, Ô Cốt thật muốn bẩm báo lão gia.
Từ công đoạn truyền tin, sắp xếp đường lui, dụ người ra, đưa đi, nếu như không phải Lâm Phúc giải thích qua cho, hắn cũng không biết đại nương tử gan to như vậy, dám dùng mật tuyến Lâm gia, đưa người La gia ra khỏi Châu.
Lâm Đại Nương hướng hắn cười xin lỗi, bước nhanh vào phòng.
Nàng đi vào, dưới ánh sáng vàng cây đèn mỡ đốt là thiếu niên trắng trẻo âm trầm, thấy nàng lập tức chống bàn nghiêng ngã đứng lên.
“Cửu ca.”
La Cửu trầm mặc mà nhìn nàng và những người phía sau.
“Cửu ca……” Lâm Đại Nương đến trước mặt La Cửu.
La Cửu nhìn Lâm Phúc vẻ mặt không thiện chí, tầm mắt di chuyển qua Lâm Đại Nương, đột nhiên nói: “Là ta làm ngươi khó xử.”
“Cửu ca, ngươi hôm nay không thể về cũng không nên về,” Lâm Đại Nương vịn tay hắn nói “Ta cùng ngươi nói ngắn gọn, đợi lát nữa thuyền ta sẽ thừa dịp đêm khuya ngụy trang thuyền vận chuyển, đưa ngươi rời khỏi Trướng Châu, cao chạy xa bay."
“Chớ có nói bậy.” La Cửu đẩy nàng muốn đi ra ngoài.
“Ngươi nghe ta nói, tồn tại, mới có cơ hội báo thù, lúc này đây có thể độc chết mấy người? Chưa chắc ngươi có cơ hội đó, Còn không bằng……”
“Ngươi nói cái gì?” La Cửu kích động bóp chặt cây gậy trong tay, ánh mắt đượm nét bi thương nhìn thẳng vào mắt nàng, đè thấp giọng gằn: “Ta hiện tại không có cơ hội về sau liền có sao? Chết rồi mà còn cơ hội sao?”
Lâm Đại Nương ảm đạm “Ngươi quả nhiên……”
La Cửu thở phì phò, nhắm mắt “Xin lỗi, đại nương, lần này là ta sai.”
Hắn không nên tìm tới nàng, kéo nàng xuống nước.
Là hắn thiếu suy nghĩ.
“Không, nếu ta bắt được ngươi tới đây sẽ không để ngươi đi” bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Trướng Châu không phải mỗi ngày đều mở cửa cho tàu chạy, chỉ có mùng ba, năm, chín mới mở, hôm nay mùng chín, chờ lần sau là mấy chục ngày nữa, tên đã lên cung không thể không bắn “Ta biết La Đại giết mẹ ngươi, ta sẽ vì ngươi giải quyết chuyện của hắn, hạ tuần Đào Hoa Lâu tuyển đào hoa cô nương, ta sẽ có biện pháp làm hắn chết ở ôn nhu hương.”
“Ta sẽ chính mình động thủ.” La Cửu lại đẩy nàng.
“Ngươi bình tĩnh lại……” Lâm Đại Nương giữ chặt hắn.
“Đại nương!”
Bất quá mới nói mấy câu, La Cửu liền thở hổn hển như trâu, mặt đỏ như say rượu.
Hắn gầy yếu, bệnh sàn, La phủ ai cũng đều khinh thường hắn, thậm chí không ai nói đỡ hắn một lần, hắn còn ở trong phủ bất luận hạ độc ai đều có động cơ để người khác hoài nghi.
“Ta tìm người chiếu cố ngươi, một đường này ngươi phải tốn ít bạc vụn” Lâm Đại Nương vội đem tráp đựng ngân lượng ngân phiếu để lên bàn, không chớp mắt lại từ ống tay áo lấy ra một cái bao nhỏ “Cái này, ngươi lên thuyền lại xem.”
“Ta phải đi về.” La Cửu muốn xem, bộ ngực hắn kịch liệt phập phồng muốn gạt Lâm Đại Nương ra.
“Cửu công tử……” Tiểu Nha ở một bên gấp đến độ muốn dậm chân “Ngươi hãy nghe theo sắp xếp mà đi đi, ngươi không đi, đại nương tử nhất định sẽ chết, người La gia nếu biết Đại nương tử giúp ngươi, sẽ tìm tới cửa tính sổ”
“Ta ra ngoài rất cẩn thận”
“Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, ngươi đi rồi chúng ta mới yên tâm!” Tiểu Nha biết đại nương tử quyết tâm chiếu cố La Cửu công tử, Cửu công tử nếu trở về là đâm đầu vào chỗ chết, người thương tâm nhất chính là Đại nương tử.
“Ngươi nghe ta, đi; không nghe ta, đánh bất tỉnh mang đi.” Lâm Đại Nương lức trên đường đã sớm đem sự tình suy nghĩ mấy lần, hiện tại tình huống này nàng cũng tiên liệu đến, “Ta biết ngươi tuyệt đỉnh thông minh, thiên phú dị bẩm, nếu không phải La gia bạt đãi ngươi, ngươi sớm đã một bước lên trời……”
Một người chưa bao giờ được học vỡ lòng tử tế, lại có thể viết một bức cuồng thảo hoàn chỉnh cho nàng, Lâm Đại Nương không cho rằng hắn là một công tử vô dụng yếu ớt.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tổng Tài Ác Ma Và Cô Dâu Đến Từ Địa Ngục
2. Dã Hỏa Giai Nhân
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Ông Xã Là Lão Đại Lạnh Lùng
=====================================
“Đại nương, ngươi hãy coi như chúng ta tối nay chưa từng gặp nhau.”
“Cho nên, ta chờ ngươi về, kính nhau một chén rượu, uống cạn mối huyết thù.”
Kính người một chén rượu, uống cạn mối huyết thù?
La Cửu nghe vậy, tức khắc thổn thức không thôi……
Đột nhiên hắn nghe đánh "uỵch" một cái, gáy đau nhói, trời đất quay cuồng, ngã xuống bất tỉnh, Ô cốt đứng phía sau không tiếng động đánh xỉu La Cửu. Hắn một tay vác La Cửu lên vai khiêng ra ngoài.
Lâm Đại Nương nhìn La Cửu bị Ô Cốt thúc khiêng như khiêng bao tải ra ngoài, hoài niệm tình bạn cùng thiếu niên tốt đẹp đó “Nay từ biệt, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.”
Một cú đập kia của Ô Cốt khiến Tiểu Nha giật mình nhảy dựng, nhìn theo bóng dáng cao lớn cường tráng của Ô Cốt, cùng Lâm Đại Nương nhỏ giọng nói: “Nương tử, cú đánh kia có phải hay không hơi độc ác?”
Không đập Cửu công tử một đập đi đứt đi.
Nếu hắn không chết ở La gia mà chết ở trong tay bọn họ……
Tiểu Nha bụm miệng, đôi mắt khiếp sợ đảo đảo.
“Chớ khinh thiếu niên nghèo, chớ khinh thiếu niên nghèo, cần cù có ngày thành chính quả, quân tử một đời sáng tựa trăng…” Nha hoàn miệng quạ đen, Lâm đại nương làm bộ không nghe mà ngâm nga cảm khái còn đem tiền đổ vào túi, giao cho Lâm Phúc, “Lâm Phúc ca giúp một việc nữa nhé, tính tình Cốt thúc ta không thuyết phục được, về nhà phải nhờ cha ngươi nói đỡ giúp ta.”
Lâm Phúc bất đắc dĩ mà nhìn nàng một cái, nàng đến Ô Cốt thúc đều dùng tới, còn hỏi hắn.
“Nương tử, thơ này ngài học được ở đâu vậy? Ta nghe có chút quái quái.”
“Tiểu Nha……”
“ Dạ Nương tử!”
“Câm miệng!”
**
Sáng sớm hôm sau, Lâm Đại Nương ấn đúng thời gian mà qua viện cha mẹ.
Lão cha béo kia, thời gian còn quá sớm, ông còn ngáy rung trời, nghe tiếng ngáy mười phần liền biết ông thân thể khôi phục không tồi.
Cũng không biết lão nhân gia Lâm quản sự chừng nào bẩm báo chuyện hôm qua cha, Lâm Đại Nương hy vọng sớm một chút, lúc cha nàng còn chưa dậy đánh giết nàng, nàng còn có thể chiếm chút chân cẳng tiện nghi.
Xem qua lão cha, Lâm Đại Nương qua sân mẫu thân.
Lâm phu nhân cũng là người dậy sớm, sáng sớm đứng tưới hoa, đứng giữa những bụi hồng đang nở rộ thật sự nhìn không ra Lâm phu nhân đã bốn mươi, bà như cũ thanh tú như thiếu phụ.
Lâm Đại Nương đứng ở ngoài luống thưởng thức cảnh xuân buổi sáng tươi mát một chút, sẵn đó ngắm mẫu thân xinh đẹp của nàng, chờ mẫu thân dừng tay hướng nàng vẫy tay, nàng mới tiếp nhận cái cuốc nhỏ của nha hoàn đưa đi về phía mẫu thân.
“Nương……” Đến gần, Lâm Đại Nương cúi đầu, để mẫu thân đem nhánh hoa vừa mới hái gắn lên tóc nàng rồi nói tiếp “Con lại làm sai, cha béo muốn giáo huấn con.”
“Không có việc gì,” Lâm phu nhân sờ đầu nữ nhi, mặt đầy trìu mến, thấy chết mà không cứu “Đánh ngươi mấy đòn, ông liền tiêu hết giận, còn sẽ càng thương ngươi.”
Còn sẽ cho nàng một chút của hồi môn.