Phía Trên Cường Phu Ắt Có Dũng Thê

Chương 5




Lâm Đại Nương nghe xong tức giận khó bình tĩnh nổi, chứ đừng nói đương sự La Cửu.

Nhưng việc của La Cửu thực sự không dễ làm.

Lâm Đại Nương không phải hôm nay mới cùng La Cửu kết bằng hữu, La Cửu ở La gia chịu khi dễ, nàng không thể thờ ơ, từ trước đã tra ra chuyện nhà họ.

Nhưng nàng từ do thám biết được, việc này cùng La phu nhân thoát không được can hệ.

Nghĩ cũng đúng, nếu như không có đương gia chủ mẫu ngầm đồng ý, thậm chí xúi giục, La Cửu ở La gia sao đến nô tỳ hạ còn không bằng.

Con vợ lẽ cũng là con, hắn tốt xấu gì cũng là máu mủ của La lão gia.

Lâm Đại Nương từ tai mắt Lâm gia bên này biết được, mẹ ruột La Cửu là một mỹ nhân xuất thân nhà thương gia, năm ấy mười lăm tuổi đã bị nâng kiệu vào La gia, La lão gia trong phòng bà vui đến quên trời đất, chuyên sủng mình bà, phong quang một thời gian, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Bà bị nâng vào phủ khi đó, La phu nhân đã mang thai, nghe nói mỗi đêm La phu nhân đau bụng kêu La lão gia qua, la lão gia chìm đắm trong ôn nhu hương không muốn qua, đêm đó, La phu nhân không khéo sảy thai.

Từ nay về sau, La gia xuất hiện đầy mỹ nhân, La Cửu nương rất nhanh thất sủng.

Trong đó tất nhiên có bút tích La Phu nhân, những mỹ nhân mới là bà tìm, La phu nhân thật là có chút bản lĩnh.

Mấy năm nay, la lão gia thê thiếp luôn duy trì một số lượng nhất định, không phải La lão gia có mới nới cũ, mà cũ không còn, mới mới đến.

Các di nương sinh con cái đều phải để cho La Phu Nhân nuôi dưỡng, chẳng hạn như La Đại công tử.

Cũng từ lẽ đó, việc này Lâm Đại Nương cảm thấy có điểm khó giải quyết.

La gia là gia tộc rất có dã tâm, mỗi một thế hệ gia chủ La gia vì mở rộng đồng ruộng đều thích dùng một ít thủ đoạn người ta không biết, ngầm chôn không biết bao nhiêu thi cốt, La lão gia không phải ngoại lệ.

Từ tin tức do thám, Lâm Đại Nương thậm chí cảm thấy thủ đoạn La phu nhân xử lý hậu viện, La lão gia có khả năng không chỉ ngầm đồng ý, mà tới giờ vẫn duy trì.

Bằng không, La phu nhân cũng không thể vẫn ngồi yên cái vị trí chủ mẫu, con cái dưới gối gọi bà là mẹ càng nhiều.

Mẹ con La Cửu có thể sống tạm đến nay, Lâm Đại Nương cũng không biết đây là phúc phần hay bất hạnh.

Nhưng La Cửu cầu cứu nàng rồi, nàng không có khả năng không giúp.

Ngày xưa khi bị cha mẹ vứt bỏ, bạn bè liền móc tiền túi ra giúp nàng; có đứa người nhà thấy vậy không đồng ý, nó giận dỗi rời nhà trốn đi còn không quên đem số tiền đi * hành tẩu giang hồ * trộm ra. Lâm Đại Nương từng gặp được những người bạn tốt như vậy, cả đời này, bạn bè ngày cũ chắc sẽ không gặp lại, nhưng nàng vẫn sẽ nhớ kỹ ân tình của họ, mà đời này quý trọng tình bằng hữu thâm giao.

Lâm Đại Nương cùng La Cửu chơi thân, Lâm lão gia là biết nhưng ông cũng nói trước với Lâm Đại Nương, đối với La Cửu, nàng chỉ có thể giúp được nhiêu thì giúp chứ đừng nhúng sâu vào, lúc đó sẽ thành ra vấn đề lớn của hai đại gia tộc

Lâm Đại Nương không phải là một đứa nhỏ thật, những gì cha nói, nàng hiểu rõ.

Nàng còn có Lâm gia, có cha làm hậu thuẫn. La Cửu thì không, một khi sự việc sảy ra, không ai thương xót, tánh mạng hắn sẽ đi tong.

Cho tới nay, nàng giúp La Cửu đều phải qua tay nhiều người. Cho dù đưa cho La Cửu quần áo giữ ấm, cũng làm cho bên ngoài nhìn giơ giơ bẩn bẩn không thành hình thù gì, lại phân phó người bên ngoài Lâm phủ giả bộ bán áo cũ, không hề sơ sót.

Mỗi việc nàng làm đều cẩn thận, Lâm Đại Nương đã từng cảm thấy chính La Cửu phải tự vực dậy bản thân mình, nên cũng không nói cho hắn mình đã giúp hắn cái gì.

Nhưng hiện tại, Lâm Đại Nương biết, La Cửu đã đến đường cùng.

Phụ thân đổ bệnh, ở nhà chú tâm chăm sóc ông đã vậy còn vướng việc nhà. La gia nương tử mời nàng đi thưởng mai thưởng tuyết, nàng cũng chưa có thời gian đi, ăn tết cũng không qua chúc tết mà nhờ quản sự mang quà qua tặng.

Lâm Đại Nương vất vả việc nhà, ăn tết chỉ phân phó người phía dưới tặng La Cửu quần áo mùa đông, coi là lễ vật ăn tết, mà La Cửu chắc chắn gửi tin thông qua người đưa áo.

La Cửu thật thông minh.

Nhưng chính vì thông minh, Lâm Đại Nương càng sầu lo.

Người thông minh so người bình thường mẫn cảm hơn nhiều, bị bức đến đường cùng, so với người bình thường càng quyết tuyệt.

Lâm Đại Nương sợ nàng ra tay chậm, một người bạn thân thiết duy nhất sẽ không còn.

**

Lâm Đại Nương đi nhanh như chớp, bọn nha hoàn sải hai bước, mới đuổi kịp nàng.

“Đại nương tử người chậm một chút, trời mới mưa trên đường còn ướt đấy ạ.”

Lâm đại nhấc chân, đi vòng qua hành lang dài tránh những chỗ bị mưa hắt vào có hơi ẩm ướt.

Tiểu Nha tủi thân nhỏ giọng “Đại nương tử, ta sợ ngài té.”

“Nhanh lên.” Thấy nha hoàn dây dưa dây cà, sợ bị chậm trễ Lâm Đại Nương dứt khoát dắt tay các nàng.

Tiểu Nha mặt mày hớn hở nắm tay đại nương tử “Ài.”

Lại quay đầu giục các tỷ muội “Các ngươi nhanh lên, đừng có đi chậm hơn Đại Nương tử đấy.”

Lập tức hếch mặt lên đắc ý.

Đại Nga hướng nàng làm mặt ngáo ộp: “Biết đại nương tử cưng ngươi.”

“Tiểu quỷ đợi đó về phòng liền thu thập ngươi.” Xem nàng còn tranh luận, Tiểu Nha nàng điểm điểm đầu ngón tay lên tráng nàng híp mắt nói.

“Tiểu Nha tỷ tỷ……”

“ Làm nũng cũng vô dụng.”

“Ha ha ha ha, mắc cười quá, Đại Nga tỷ ngươi không thoát được Tiểu Nha tỷ đâu……” Tiểu Nga lúc đầu còn hi hí sau không để ý tới mặt mũi chị mình mà phá lên cười, tiếng cười lớn rất chi là vui sướng, nhìn không giống một cô nương chút nào.

Nghe các nàng một đường vui cười đấu võ mồm, Lâm Đại Nương sắp trợn trắng mắt.

Nàng đứa nào cũng sủng, không sủng, làm sao tùy ý các nàng làm bậy.

Cha béo không chỉ một lần vô cùng đau đớn mà bảo nàng phải quản giáo hạ nhân.

**

Lâm Đại Nương tính cứu La Cửu, để La Cửu cao chạy xa bay.

Điều này không chỉ yêu cầu một kế hoạch phi thường chặt chẽ, mà phải phí sức giải quyết tốt hậu quả, hơn nữa, nàng còn phải gặp mặt La Cửu một lần, thuyết phục La Cửu mới được.

Trong lòng loáng thoáng có chút lo lắng, La Cửu lần này chắc tính toán cùng La gia cá chết lưới rách.

Hắn ở La gia chịu tội quá nhiều, mẹ ruột đã chết, nếu hắn hạ quyết tâm báo thù, việc thuyết phục hắn cao chạy xa bay hẳn không dễ.

Lâm Đại Nương vốn dĩ tính lẻn vào La gia nói việc này cho La Cửu cho thoả đáng rồi dẫn hắn đi, nhưng vậy quá nguy hiểm, lão cha còn nằm đó, nàng hiện tại không thể xảy ra chuyện, nghĩ tới nghĩ lui, đưa La Cửu ra ngoài trước là biện pháp tốt nhất.

La Cửu nếu không đồng ý, chỉ cần hắn ra ngoài, Lâm Đại Nương cũng có biện pháp làm cho hắn không thể quay về.

“ Đưa thư trả lời chưa?” Về phòng mình, Tiểu Nha mới vừa đưa áo choàng, Lâm Đại Nương liền hỏi.

Đại Nga thân thủ cực tốt, nàng là tai mắt bên ngoài dẫn đầu phe nữ nhi ở Lâm gia, từ nhỏ được đào tạo mưa dầm thấm đất, làm người cẩn thận, Lâm Đại Nương nếu tìm người hỗ trợ lão cha béo cũng phái nàng đi, lần này Đại Nga đi ra ngoài hành sự.

“Đưa đi rồi ạ.” Đại Nga vội nói.

Lâm Đại Nương gật đầu.

“Ta nói với ca ca, kêu hắn thời thời khắc khắc phải nhìn chằm chằm, chỉ cần có hồi âm phải chạy nhanh về bên này báo cáo.” Đại Nga lại nói.

Mấy đứa nha hoàn bên cạnh Lâm Đại Nương đều do một tay Lâm Bảo Thiện chọn lựa kỹ càng, Đại Nha hơi khờ; Tiểu Nha nhanh nhẹn; Đại Nga Tiểu Nga thân thủ tốt; Đại Tố và Tiểu Nhã là hai bé gái mồ côi bị sứt môi, ông cho Lâm Đại Nương dạy dỗ mai sau có thể hai đứa sẽ hầu hạ con gái ông cả đời.

“Đại nương tử, tôi lấy ngân phiếu ở chỗ Tiểu Toàn ca rồi ạ, huynh ấy không hỏi một tiếng liền đưa cho tôi, nom huynh ấy tốt quá.” Đại Nha vui rạo rực, vội đem một cái tráp gồm một trăm hai mươi lượng, ngâm phiếu năm lượng cùng một túi nhỏ bạc vụn, một túi tiền đồng lấy trong tráp.

“Tiểu toàn ca……” Tiểu Nha vừa nghe, cười như không cười nhìn Đại Nha, “ Anh ta đương nhiên phải nghe lời, anh ta cũng bao gồm của hồi môn Lão gia cho nương tử luôn ấy, về sau sẽ đi theo chúng ta.”

Đại Nha mặt ửng đỏ, lúng ta lúng túng nói: “Là, đúng không, tôi đã biết.”

“Nha đầu thối ” thấy Tiểu Nha cả đường tỷ của mình cũng ăn hiếp Lâm Đại Nương kéo Tiểu Nha đến bên người mình, nhìn chằm chằm nàng liếc mắt một cái, “Không được khi dễ Đại Nha.”

“ Tôi không có” Tiểu Nha hừ hừ, còn mắt lé xem Đại Nha, “Có người động xuân tâm nha……”

Đại Nha khuôn mặt càng đỏ như đít khỉ, lắp bắp giải thích, “ Tôi, tôi……”

“Ngươi nói nữa đi!” Thấy Đại Nha xoắn xuýt nhìn mặt đất chằm chằm Lâm Đại Nương giơ tay làm bộ muốn đánh Tiểu Nha.

Tiểu Nha cười tránh thoát, “Đại nương tử, ta không nói, ta không nói được không? Ngài đừng đánh ta.”

Nha hoàn đắc lực tính tình quá hoạt bát, nhiều khi Lâm Đại Nương nhìn các nàng nháo thôi cũng thấy mệt, nhưng các nàng cũng còn con nít đi, vô tư chút cũng được miễn là nhanh nhẹn làm việc ổn thoả.

“ Còn bên các ngươi thì sao?” Lâm Đại Nương hỏi Đại Tố Tiểu Nhã.

“ Dạ!” Đại Tố Tiểu Nhã đồng thanh đáp, các nàng có thể nói tuy không rõ ràng cũng không thích nói, đại nương tử vừa hỏi, Đại Tố trước gật đầu thật mạnh, Tiểu Nhã liền tới gần Lâm Đại Nương thuật lại những gì phu xe kia nói.

“Bọn họ đồng ý đi, về sau cũng sẽ coi La Cửu công tử là chủ, đại nương tử yên tâm, bọn họ còn nhờ tôi chuyển lời với nương tử đại ân đại đức của ngài bọn họ kiếp sau sẽ trả.”

Lâm Đại Nương lắc đầu, không tỏ ý kiến.

Phu xe có một đứa con gái bị điên, không biết bị ai cưỡng hiếp mãi sau bụng to rồi mới biết có thai, từ đây, nhà này không ngày nào yên ổn, ngay cả đứa trẻ hàng xóm không biết gì cũng học theo người lớn cứ đi ngang cửa nhà họ là buông lời nhục mạ, Lâm Đại Nương ngày đó nhân lúc trời chạng vạng cướp cò ra cửa đi tiêm gạo nhà mình trong thành xem, gặp một đám người đang đánh một cô gái điên.

Cô gái điên cuộn tròn trên mặt đất bị đánh tới tấp, khách qua đường chẳng ai can ngăn, ngược lại chạy tới xem chật như nêm, xe ngựa Lâm Đại Nương nhất thời không qua được liền sai gia đinh tìm hiểu tin tức mới biết họ đang trừng phạt cô gái vì bị mất "trinh tiết", nghe nói bị đánh đến chảy máu lỗ tai.

Lâm Đại Nương nghe xong thật quá sốc để hộ vệ nàng mang theo cứu cô ta còn mình thì vòng xe ngựa đi ngõ sau.

Chỉ là cứu quá muộn, cô gái điên đó cùng cái thai trong bụng một xác hai mạng đều bị đánh chết, bọn hộ vệ chỉ kịp đem thi thể cô ấy về cho cha mẹ an táng.

Nàng không cứu sống được người, chỉ giúp đưa thi thể cô nương về gia đình, đỡ cho đám người kia cả thi thể của hai mẹ con cũng không buông tha.

Phu xe lão phu thê trải qua ngày tháng vô cùng chật vật, con gái cháu ngoại chết, làng xóm còn tính toán muốn đuổi bọn họ ra khỏi gian nhà nhỏ, bởi vì bọn họ không phải dân bản xứ, là người nơi khác lại đây kiếm ăn.

Lão phu thê cùng đường liền tìm người đã từng giúp mình một lần cầu đường sống trong chỗ chết -- Lâm Đại Nương.

Lâm Đại Nương vẫn luôn không nói thẳng là muốn giúp, chỉ bảo La Cửu đi xa, cần phải có người một đường chiếu cố hắn, liền nghĩ để hai người theo La Cửu rời đi cũng tốt.