Phía Mặt Trời Lặn Có Một Ngôi Sao Rất Sáng

Chương 3: Bình yên của em




Phía mặt trời lặn có một ngôi sao rất sáng

Bình yên của em

Tôi chất đầy tủ lạnh của Hoàng Long bằng đủ thứ loại thực phẩm tôi mua ngoài siêu thị, tôi chẳng biết anh thích ăn gì nên tôi mua tất cả. Khi anh về tới nhà đã thấy tôi lụi cụi trong bếp, anh đứng đơ ra vì ngạc nhiên

"Em tới từ khi nào vậy?"

"Lúc chiều, em vừa tan lớp là tới đây luôn đấy"

"Oh"

"Em đoán là anh đang đi làm nên không gọi, em đã mua rất nhiều thức ăn cho anh đó"

"Em mua làm gì nhiều, anh cũng không hay nấu ăn"

"Vậy em nấu cho anh ăn"

Tôi vẫn cặm cụi xào chảo thịt thì anh đã đứng ôm tôi từ phía sau rồi, anh ghé cằm vào vai tôi dụi dụi, nhõng nhẽo như một chú mèo

"Có bạn gái thật tốt"

Tôi xoay người lại vòng tay qua cổ anh chọc ghẹo

"Hay là anh nhanh chóng lấy em đi, vậy sẽ có cơm ăn mỗi ngày rồi"

Anh hơi khựng lại, nụ cười chợt tắt nhưng ngay sau đó lại nhoẻn miệng như vừa suy tính được gì đó đáp lời tôi

"Em thích anh lắm rồi chứ gì, nấu ăn chỉ là cái cớ của em thôi"

"Cái cớ gì"

"Thật ra là em muốn chiếm hữu anh đúng không? Em đúng là nhiều âm mưu"

"Đừng có mà tưởng tượng nha, có cho em cũng không thèm lấy anh"

Thế là chúng tôi đã có một màn rượt đánh nhau quanh phòng, vừa nấu ăn vừa đùa giỡn, y như một cặp vợ chồng mới cưới vậy.

Thời gian sau đó tôi phải ôn thi cuối kì, còn anh cũng bận bịu công việc nên chúng tôi chẳng gặp gỡ nhau, những dòng tin nhắn cũng thưa dần rồi ngừng hẳn. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao, tôi có nhớ anh, nhớ đến khó chịu, nhưng tôi lại nghĩ chắc anh phải bận lắm nên mới không nhắn cho tôi trước, bây giờ tôi có nhắn cũng là làm phiền anh, sau đó tôi có ghé nhà anh mấy lần nhưng toàn đúng lúc anh đi làm, nên tôi cũng thôi luôn. Đối với một đứa lần đầu yêu đương như tôi thì đây đúng là một trải nghiệm khó khăn, sống chung một thành phố mà như yêu xa, mà chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy bực bội vì anh không tìm tôi trước, rồi hậm hực cả ngày. Khoảng thời gian này cứ thế trôi qua thật chậm cho đến khi anh nhắn cho tôi

"Em có muốn đi xem phim không?"

Thấy tin nhắn của anh tôi vui lắm, nhưng vẫn giả vờ lạnh lùng

"Phim gì?"

"Anh ở dưới nhà này, thay đồ rồi mình đi"

Cái tên này rất hay, toàn làm rồi mới nói, lỡ tôi không có ở nhà hay tôi từ chối thì sao, tuy nghĩ vậy nhưng hành động của tôi lại khá thành thật, tôi thay đồ rồi đi xuống, anh đã đứng chờ sẵn ở dưới, suốt chặng đường đi tới rạp cho tới khi xem phim xong tôi chả nói năng câu nào với anh, mãi tới lúc đi về anh mới nhận ra, kéo tay tôi ôm vào lòng

"Nhớ em muốn chết được"

Tôi giãy nảy

"Anh còn chả thèm nhắn tin cho em"

Anh càng ôm tôi chặt hơn

"Anh không nhắn trước em cũng không đi tìm anh luôn"

"Sao anh biết em không tìm? Em đến nhà anh mấy lần nhưng anh chẳng có nhà"

Tôi phụng phịu

"Thế là lỗi của anh rồi"

Hoàng Long dựa đầu vào đầu tôi, một tay ôm tôi tay còn lại xoa xoa lưng vỗ về, tự nhiên mọi bực bội hờn dỗi của tôi bay đi đâu hết, chỉ còn lại nỗi nhớ nhung anh vô bờ, nhưng thấy anh nhận lỗi tôi vẫn bồi thêm một câu

"Nãy xem phim anh cũng chẳng nắm tay em"

"Lỗi anh lại nặng thêm rồi"

Thấy anh dỗ dành tôi vui vẻ bật cười thành tiếng, vòng tay ôm lấy anh.

Hai chúng tôi lại chở nhau ra quán cà phê gần Hồ Lớn, vẫn ngồi ở chỗ cũ mà chúng tôi hay ngồi

Anh dựa lưng vào ghế, hai tay lớn bọc lấy tay tôi, tuy anh vẫn giữ thái độ vui vẻ nhưng tôi nhìn ra được nét mệt mỏi trên gương mặt của anh

"Dạo này công việc của anh bận rộn lắm hả?"

"Vào hè nên anh phải đón nhiều đoàn khách hơn, mỗi lần về tới nhà là sập nguồn"

"Và quên luôn em?"

Tôi lo lắng cho anh nhưng vẫn không quên bắt bẻ

"Anh không quên em, anh chỉ nghĩ em cũng đang ôn thi, không muốn làm em sao nhãng thôi...với lại anh không quên em, anh đặt em ở đây"

Vừa nói anh vừa kéo tay tôi đặt lên ngực mình

"Dẻo miệng"

"Anh nói thật mà, anh không biết nói mấy câu lãng mạn đâu"

Tôi chống cằm nhìn anh

"Nhưng mà này, sao anh không bao giờ nói yêu em hay thích em thế?"

Nghe câu hỏi của tôi, anh đơ ra vài giây sau đó lại đảo mắt nhìn xa xăm

"Anh thấy đâu nhất thiết phải nói mấy câu đó"

"Vậy tại sao anh lại muốn ở bên em?"

Hoàng Long xoay người về phía tôi, trầm tư suy ngẫm

"Hmm...nói sao nhỉ, lần đầu thấy em anh đã có cảm giác em giống ngôi sao"

"Ngôi sao á?"

"Tuy chẳng thể nhìn rõ được nhưng lại rất lấp lánh, rất nhiệt huyết, cho người khác cảm giác ấm áp, vui vẻ, ở bên em anh thấy mình nhận được rất nhiều năng lượng tích cực"

"Anh thấy em như thế thật á?"

"Ừm ở cạnh em anh thấy vui lắm"

"Em còn tưởng anh thích em vì em thông minh xinh đẹp và quyến rũ chứ"

Tôi hất nhẹ mái tóc cố tỏ ra gợi cảm

"Mấy cái em nói anh chưa thấy"

Hoàng Long lắc lắc cái đầu tỏ vẻ phản đối, tôi biết cái tên này lại định chọc tôi quê đây mà

Tôi vờ vịt đánh anh mấy cái nhưng trong lòng hạnh phúc lắm, thật ra lí do thích nhau là gì không quan trọng, tôi nghĩ có lẽ anh chỉ cần tôi ở bên cạnh, bình yên bên nhau như thế này.