Phi Thiên

Chương 307-1: Nhiệm vụ đóng thuyền (Thượng)




Thật ra thì Miêu Nghị cũng không biết đã cho Yêu Nhược Tiên uống linh tửu thuộc loại nào, cao cấp hay cấp thấp, suy đoán thứ nào cũng có. Hắn nói hơn năm ngàn vò cũng là phóng đại lên, chỉ khoảng ba ngàn vò mà thôi, bất quá suy đoán khi Yêu Nhược Tiên uống rượu như uống nước cũng không hề nhớ xem mình đã uống bao nhiêu, thuận miệng thêm hai ngàn vò suy đoán đối phương cũng không rõ ràng lắm.

Hơn năm ngàn vò... Yêu Nhược Tiên hoang mang ngơ ngác, lão thật sự không nhớ chuyện này, nhưng ước đoán thử, lão đã uống thường xuyên trong bao nhiêu năm qua, mặc dù không biết rõ con số cụ thể, nhưng mấy ngàn vò là rất có khả năng.

Hơn năm ngàn vò, mỗi vò trị giá hơn một trăm năm mươi vạn kim tinh …

Yêu Nhược Tiên tính toán sơ sơ, cả kinh run lên một cái, chẳng lẽ trong những năm qua mình đã uống hết hơn bảy mươi ngàn vạn kim tinh sao, là thật hay giả?

Xem đi xem lại giá rượu trong danh sách, lão không tin Miêu Nghị nói giá mỗi bình lên tới một trăm năm mươi vạn. Cho dù là như thế, tổng giá tiền linh tửu Miêu Nghị bán được cũng đã vô cùng kinh khủng.

Căn cứ theo đó mà tính, suýt chút nữa lão toát mồ hôi lạnh toàn thân, phát hiện ra lúc trước mình quá mức xa xỉ, nghĩ lại cũng cảm thấy đau lòng không dứt.

Đau lòng mình uống cạn nhiều tiền như vậy chỉ là một mặt, chuyện làm lão đau lòng nhất là rượu đắt tiền như vậy lại bị lão uống như nước lã. Nếu uống hết vào bụng cũng không nói, lão thuộc loại người ngửa cổ uống ừng ực cả vò, có không biết bao nhiêu rượu chảy tràn ra hai bên mép.

Tội lỗi! Mình đã hoang phí không biết bao nhiêu tiền, có thể mua được biết bao nhiêu tài liệu luyện bảo…

Có thể nói là càng nghĩ càng lo âu, Yêu Nhược Tiên theo bản năng ôm lấy ngực mình, cơ mặt giật giật nói:

- Phải chăng là tiểu tử ngươi đang đùa giỡn với ta?

Miêu Nghị trợn to hai mắt, lộ vẻ khó tin nói:

- Tiền bối, trên tay lão cầm danh sách giao dịch giữa ta và thương hội, vật này cũng có thể giả mạo được sao, lão hãy xem lại cho cẩn thận…

- Đừng nói nữa…

Yêu Nhược Tiên nhét ngọc điệp vào tay hắn:

- Ta không xem đâu!

Lão xoay người đối mặt vách đá hô hấp dồn dập không ngừng, xem ra nếu Miêu Nghị còn nói thêm gì nữa, lão sẽ đau lòng đến chết. Từng trải của lão trắc trở vô cùng, đã từng nghèo khổ vất vả, chịu cuộc sống nghèo như vậy mấy trăm năm cho tới bây giờ. Từ trước tới nay lão chưa từng xa xỉ, phá của lần nào như lần này, trong lòng như đang nhỏ máu, suýt chút nữa muốn treo cổ mình lên chết quách cho xong.

Lão đau lòng thật sao, chủ nhân thật sự của số linh tửu này mới thật đau lòng. Nếu không làm đối phương khắc sâu sai lầm hơn, Miêu Nghị sẽ không cam lòng, chẳng khác nào đã đổ số rượu kia xuống sông, tức thì tiếp tục xát muối vào vết thương:

- Tiền bối, ta với lão hãy tính thử xem mỗi lần lão uống rượu như vậy trị giá bao nhiêu. Ta…

- Câm miệng cho ta!

Yêu Nhược Tiên thình lình xoay người, chỉ mũi hắn giậm chân chửi mắng:

- Tại sao ngươi không chịu nói sớm cho ta biết, vì sao không nói số rượu này đáng giá như vậy?!

- Ta cho là lão có thể biết được giá trị của chúng.

- Biết cái rắm, ta cũng không phải là tửu quỷ.

- Được rồi, nếu ta nói sớm cho lão, ta còn giữ được số rượu này sao?

Ặc... Yêu Nhược Tiên sửng sốt, suy đoán quả thật nếu là như vậy, lão sẽ nghĩ đủ mọi cách lấy thật nhiều linh tửu. Bất quá ngay sau đó lão bừng tỉnh ngộ, đây là đối phương đang nghi ngờ nhân phẩm của mình, lập tức đùng đùng nổi giận:

- Thối lắm, vốn đây không phải là vật của ngươi mà là do ngươi giết người đoạt được, số rượu này ai thấy đều có phần, ta đã uống không như vậy, ngươi có thể làm gì ta?

- Tiền bối, ngài đã nói như thế, vậy ta không còn gì có thể nói.

- Chớ có làm bộ làm tịch, tiểu tử ngươi không phải là người tốt lành gì. Đừng cho là ta không biết ý đồ của ngươi. Ngươi nói chuyện này không phải là muốn dùng rượu trừ đi tiền công lượng bạc của ta sao, chớ có nằm mơ!

Tay Miêu Nghị chắp sau lưng khẽ vẫy vẫy.

Thiên nhi ngoài động lập tức đi vào, đứng ở bên người Miêu Nghị nhìn chằm chằm Yêu Nhược Tiên:

- Sư phó…

Cơ mặt Yêu Nhược Tiên giật giật, vung tay lên nói:

- Hai người các ngươi thông đồng với nhau tới đây diễn trò, ta không mắc bẫy đâu.

Thiên nhi tỏ ra uất ức nói:

- Sư phó, nếu Đại nhân xảy ra điều gì ngoài ý muốn ở Tinh Tú Hải, con và Tuyết nhi cũng không sống nổi nữa, cừu nhân của Đại nhân sẽ không tha cho chúng con.

Lời này làm cho Yêu Nhược Tiên trong nháy mắt sững sờ, hơn nửa đời lão từng bôn ba vất vả, sự quan tâm của Thiên nhi và Tuyết nhi đối với lão khiến cho lão vô cùng an ủi, thậm chí có cảm giác như người thân trong nhà, rất là thích hai nha đầu này. Nếu không phải như vậy cũng sẽ không chủ động truyền thụ hai nha đầu công pháp tu hành, lại sẽ không để cho hai nha đầu tranh thủ vô số ích lợi giúp cho Miêu Nghị. Tóm lại lão đã có tình cảm sâu đậm với hai nàng, sâu trong lòng đã dần dần coi hai nàng như con gái ruột.

Hiển nhiên là Miêu Nghị nhìn đúng điểm này mà lợi dụng.

Mặc dù Yêu Nhược Tiên không phải là người trong quan phương nhưng cũng biết nỗi tàn khốc trong đó, thân là thị nữ thiếp thân Miêu Nghị, một khi Miêu Nghị có chuyện, người kế tiếp xui xẻo nhất định là Thiên nhi và Tuyết nhi.

Vừa nghĩ tới hai nha đầu có thể sẽ gặp phải đủ chuyện lăng nhục thê thảm, Yêu Nhược Tiên có vẻ không rét mà run, cắn răng nói:

- Không sao, ta dẫn hai người các ngươi đi, tiểu tử này chết đối với hai người các ngươi chưa chắc không phải là chuyện tốt, đừng làm người ở cho hắn cả đời.

- Sư phó, Đại nhân cũng là nam nhân của con và Tuyết nhi, nếu Đại nhân xảy ra chuyện, chúng con sao thể gác bỏ mối thù mà không báo, chạy trốn cả đời?

- Tên nha đầu này muốn làm ta tức chết phải không…

Yêu Nhược Tiên chỉ mũi Thiên nhi, giận đến nỗi run lên lẩy bẩy, chợt chỉ Miêu Nghị há miệng mắng to:

- Tiểu tử ngươi còn có phải là nam nhân hay không, lại lợi dụng nữ nhân, hèn hạ vô sỉ!

Miêu Nghị cười cười, xoay người ôm Thiên nhi vào lòng, nhẹ nhàng hôn một cái lên vầng trán trắng mịn của nàng.

Hiển nhiên là Thiên nhi không quen chuyện thân mật trước mặt người ngoài như vậy, cho nên vừa thích thú vừa xấu hổ. Yêu Nhược Tiên nhìn thấy mắt trợn trắng, có cảm giác như con gái lớn rồi không giữ được nữa.

Miêu Nghị chỉ khẽ hôn lên trán nàng, sau đó vỗ vỗ lưng nàng:

- Nàng trở về trước đi.

Thiên nhi có vẻ muốn nói lại thôi nhìn về phía Yêu Nhược Tiên, tựa hồ có chút không yên lòng.

- Ta muốn nói riêng với Yêu tiền bối một chút!

Miêu Nghị giải thích, ra hiệu cho nàng nghe lời.

Thiên nhi gật đầu một cái, xoay người đi.

Đợi Thiên nhi đi xa, Miêu Nghị quay đầu lại nói:

- Ta biết tiền bối rất tốt với hai người bọn họ.

- Đừng nói chuyện này vô dụng, ta đối với các nàng có tốt hay không là chuyện của ta, không liên qua gì tới chuyện ngươi trả tiền công luyện bảo hay không. Ngươi đường đường là một nam nhân, đừng đẩy hai nữ tử ra làm bia đỡ đạn như vậy!