Phi Thiên

Chương 306-2: Tiền công luyện chế (Hạ)




Cuối cùng hai người đi tới bên ngoài một sơn động hiểm trở trên núi, đứng ở cửa động gặp được Yêu Nhược Tiên đang viết viết vẽ vẽ trên vách đá.

Thiên nhi cất tiếng chào:

- Sư phó, chúng ta tới thăm người đây.

- Ha ha, tới rồi sao...

Yêu Nhược Tiên quay đầu lại liếc nhìn thấy Miêu Nghị cũng tới, lập tức dựng mặt lên làm như không nhìn thấy, tiếp tục một tay vuốt chòm râu rối bù, tay kia vẽ vẽ trên vách đá.

Thiên nhi còn muốn nói điều gì, Miêu Nghị giơ tay lên ngăn cản, ý bảo nàng ở ngoài động chờ, còn mình đi vào:

- Yêu tiền bối, ta tới thu hồi Đường Lang.

Yêu Nhược Tiên quay đầu lại lạnh lùng nói:

- Ngươi là một người sắp chết, còn cần vật ngoại thân để làm gì?

Miêu Nghị biết lão đang nói chuyện mình sắp đi Tinh Tú Hải, cười ha hả nói:

- Nếu ta chết, lão cũng không khống chế được số Đường Lang này.

- Tiểu tử ngươi tới đây muốn bị đòn hay sao?

Yêu Nhược Tiên tiện tay ném hòn đá trong tay mình, chắp tay đi tới trước giường đá, nhìn đám Đường Lang đang ăn tinh tệ:

- Có lời mau nói, có rắm mau đánh, đừng cho là ta không biết ngươi để cho hai nha đầu tới đây tiết lộ phong thanh là có ý gì.

- Tiền bối quả nhiên anh minh.

Miêu Nghị đi tới phía sau lão, nhìn bọn ‘tiểu tử’ đang nằm trên giường:

- Luyện chế giúp ta một bộ pháp bảo bảo vệ tính mạng.

- Luyện bảo không thành vấn đề, đây là chuyên môn của ta.

Yêu Nhược Tiên đưa tay nói:

- Lấy tài liệu ra đây.

Miêu Nghị hất tay, một trăm năm mươi úng tinh hắc xuất hiện chất đống trên mặt đất, thuận tay mở ra một chiếc hộp gỗ đặt trên đống tinh hắc. Bên trong có chứa một trăm viên yêu đan nhất phẩm, được xếp thành từng hàng chỉnh tề nằm dưới, bên trên còn có ba mươi ba viên yêu đan nhị phẩm.

Yêu Nhược Tiên nhìn yêu đan trong hộp gỗ ngẩn người, lại mở một úng tinh hắc ra xem một chút, hơi có vẻ kinh ngạc nói:

- Tiểu tử ngươi lại phát tài ư?

- Bây giờ nghèo xơ xác, làm gì có chuyện phát tài.

Miêu Nghị cười khổ nói:

- Táng gia bại sản mới mua được bao nhiêu đó….

Hắn còn chưa dứt lời, bọn ‘tiểu tử’ trên giường đá đã ùn ùn bay tới, nhắm vào yêu đan trong hộp gỗ. Yêu Nhược Tiên phất tay đảo qua, thu toàn bộ bọn ‘tiểu tử’ vào nhẫn trữ vật, quay đầu lại kinh nghi bất định nói:

- Đám người bay tới bay lui Trấn Hải sơn trước đó phải chăng là người của thương hội, chẳng lẽ ngươi đã bán tiên thảo Tinh Hoa rồi?

Lão đã kiểm tra tiểu tử này có bao nhiêu gia sản, ngoại trừ bán đi tiên thảo Tinh Hoa, lão không nghĩ ra Miêu Nghị lấy đâu ra đủ tiền đổi những thứ đồ này.

Miêu Nghị lắc đầu nói:

- Không có, đó là mấu chốt cuối cùng bảo vệ tính mạng khi ta đi Tinh Tú Hải, làm sao có thể bán đi, trừ phi không muốn sống nữa mới làm như vậy.

Yêu Nhược Tiên khẽ vuốt cằm, lão cảm thấy cũng đúng, bất quá tay lão vuốt râu, đôi mắt đảo tròn liên hồi, xem ra tiểu tử này có con đường kiếm tiền nào khác.

Lão vội ho một tiếng, làm như nghiêm trang nói:

- Ngươi chuẩn bị luyện chế thứ gì?

Miêu Nghị suy nghĩ một chút, đi Tinh Tú Hải chuẩn bị càng đầy đủ, xác suất bảo vệ tính mạng lại càng lớn, tức thì lại nhắm mắt móc ra từ trong nhẫn trữ vật năm mươi viên yêu đan nhất phẩm, bỏ vào trong hộp gỗ đựng yêu đan kia.

Những yêu đan này hắn đã có từ trước, phần lớn lấy được từ Tinh Tú Hải, những năm qua luyện chế pháp bảo tiêu hao một số, lại dùng để bổ sung năng lượng tiêu hao cho pháp bảo sau khi chiến đấu hết một số nữa, chỉ còn lại chừng trăm viên. Hiện tại nhắm mắt móc ra một nửa, còn lại trên người năm mươi mấy viên chính là để dành đi Tinh Tú Hải bổ sung năng lượng pháp bảo, có thể nói đã dốc hết vốn liếng.

Miêu Nghị thở ra một hơi thật dài, chỉ đống đồ nói:

- Luyện chế một bộ pháp bảo nhị phẩm nữa giúp ta và Hắc Thán, toàn bộ yêu đan còn lại luyện chế cho ta các loại phù triện bảo vệ tính mạng.

- Xem ra tiểu tử ngươi vì bảo vệ tính mạng thật đúng là dốc hết vốn liếng, lại không tiếc giá cao luyện chế loại đồ chơi đốt tiền chỉ sử dụng được một lần như phù triện.

Yêu Nhược Tiên cười hắc hắc một tiếng:

- Ngươi chuẩn bị tài liệu dường như còn thiếu một thứ…

Miêu Nghị hất tay lại lấy ra một đống da lột trên người bảy mươi hai trại chủ, cũng là tài liệu luyện chế phù triện. Từ trước tới nay hắn vẫn giữ trên người, rốt cục lần này phải lấy ra hết, lại hỏi:

- Có đủ hay không?

Yêu Nhược Tiên ngoắc ngoắc tay, sắc mặt hết sức gian thương:

- Luyện chế nhiều đồ như vậy cần không ít Diễm Chi tinh thạch!

Lão biết trên người Miêu Nghị có không ít Diễm Chi tinh thạch, lúc này không nhân cơ hội bóp cổ còn đợi khi nào.

Miêu Nghị lạnh nhạt nói:

- Không có, đã bán hết rồi.

Ặc... Yêu Nhược Tiên ngẩn người ra, ngay sau đó lại tỏ vẻ không để ý:

- Ta bỏ ra Diễm Chi tinh thạch cũng không sao, sẽ tính vào trong tiền công, ngươi chỉ cần trả đủ tiền công cũng được, Ta cũng không cần ngươi đưa nhiều, tùy tiện cho chừng tám chín mười ngàn vạn kim tinh là được.

- Không có, bây giờ ta nghèo đến mức không có tới một ngàn vạn.

Sắc mặt Miêu Nghị vẫn lạnh nhạt như trước.

Yêu Nhược Tiên cười hăng hắc nói:

- Tiểu tử, ngươi đang nói đùa với ta sao… Một lần giúp ngươi luyện chế nhiều đồ như vậy, ngươi không trả tiền công còn muốn ta bỏ thêm tiền túi, ngươi có nằm mơ giữa ban ngày không?

- Thật sự không có tiền, thiếu trước đi.

- Đùa gì thế, bằng vào tu vi của ngươi đi tới địa phương quỷ quái kia không biết có thể sống trở về hay không, vạn nhất tiểu tử ngươi chết đi tan thành tro bụi, ta biết tìm ai đòi tiền công?

Yêu Nhược Tiên giơ tay ra:

- Chớ có giở trò trước mặt ta, đưa tiền công trước ta mới luyện chế cho ngươi, không cho thiếu!

Miêu Nghị lật tay một cái, nhưng không đưa tiền công ra mà đưa một miếng ngọc điệp.

Có ý gì? Yêu Nhược Tiên lộ vẻ nghi hoặc, rót pháp lực vào tra xét, lúc này mới biết là một phần danh sách bằng chứng Miêu Nghị vừa giao dịch với thương hội Tiên Quốc. Lão xem một mạch xuống dưới mới phát hiện Miêu Nghị đã thật sự bán hết Diễm Chi tinh thạch.

Lúc lão xem tới giá cả số linh tửu mà Miêu Nghị bán, biểu lộ trên mặt rất đặc sắc, sau đó không biết nhớ ra chuyện gì đó, biểu lộ dần dần cứng đờ, ngẩng đầu yếu ớt hỏi một câu:

- Số rượu kia đắt tiền như vậy sao?

Dáng vẻ lão rất bối rối, dường như đã nhớ ra mình đã từng uống không ít.

Miêu Nghị làm ra vẻ kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ tiền bối không biết mình đã uống linh tửu sao? Linh tửu đắt như vậy, trung bình mấy vạn kim tinh một vò, ngài có thấy loại đắt tiền nhất trong đó hay không? Ta sợ tiền bối kén chọn, sợ tiền bối uống rượu dở mất hứng, vì làm vui lòng ngài nên mang cho ngài uống đa số là loại một trăm năm mươi vạn kim tinh một vò cao cấp nhất. Trong những năm qua, ngài đã uống hết khoảng năm ngàn vò như vậy…

- Tiền bối, ngài nghĩ gì vậy, trời ơi, không hiểu tiền bối thật sự không hiểu biết về linh tửu, hay là cố ý giả bộ hồ đồ, muốn quên đi chuyện này? Ta đã không bảo ngài trả tiền linh tửu, ngài còn ép ta chút tiền công luyện bảo nhỏ nhoi đó sao?