Phi Bạo Lực Bất Hợp Tác

Chương 5: Nghĩ lại mà kinh…. (2)




Cậu nhớ rõ khi mình bước chân vào căn phòng đó, là một không gian khói thuốc lượn lờ, ánh sáng trong phòng cực kỳ mờ ám, có vài ba thanh niên tùy tiện ngồi hai bên sô pha, hút thuốc, uống rượu, mắng chửi, nói chuyện phiếm với nhau, thằng nhỏ phục vụ rượu nở nụ cười xu nịnh, nhìn thấy cậu đẩy cửa đi vào thì ngẩn ra, vài ánh mắt tò mò đánh giá cậu. Lúc cậu định đi ra ngoài thì lại thấy thanh niên mắt sáng như đao ngồi ở vị trí chủ sự đứng lên, chầm chậm, chắc chắn nói ra tên cậu: “ — Lục Nghiễm.”

Lục Nghiễm nhận ra đó chính là đối thủ của mình trong trận chung kết, khi đó cậu không hề quên tên của hắn, đến bây giờ Lục Nghiễm còn nhớ rõ, lúc đó mình đã kinh ngạc gọi tên hắn, sau đó mới sửng sốt hỏi: “ Sao anh lại ở đây?”

Diệp Thiếu Đông đứng lên đi về hướng cậu, động tác cùng cử chỉ vô cùng nho nhã, lễ độ: “Chơi Snooker chưa bao giờ có ai thắng tôi được, cậu làm tôi thật sự rất hứng thú đó, chủ trận đấu đó là bạn của tôi, nên tôi mới kêu cậu ta mời cậu tới đây, để mọi người giao lưu với nhau. Có chút thất lễ rồi, hy vọng không dọa cậu sợ nhé.”

Gia quy của nhà họ Diệp rất nghiêm khắc, từ nhỏ Diệp Thiếu Đông trong sáng đã bị Diệp lão gia huấn luyện từng cử chỉ, lời ăn tiếng nói phải đi theo chuẩn mực tốt nhất. Từ nhỏ hắn đã lớn lên trong cơ quan quân đội, lại bị cha mình bắt đi gia nhập quan dã chiến vài năm, lâu dài lại nhiễm một tầng kiêu binh nghiêm khắc, hoang dã lại phục tùng, khi không bị đụng đến thì còn có thể im lặng ngủ đông, nhưng một khi đã bị bứt râu hùm, thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi……

Khi đó, Lục Nghiễm chỉ vừa mới được tiếp xúc với hạng người như Diệp Thiếu Đông thôi, nên vẫn chưa có kinh nghiệm gì cả, lúc cậu bị đàn ông trêu chọc là “hứng thú” vẫn nghĩ đó là “tính cách” thôi, không hề nghĩ đến những khả năng xấu xa khác. Được người khác quý mến và có cảm tình, tất nhiên sẽ không từ chối rồi. Thế là cậu theo Diệp Thiếu Đông đi qua, cùng ngồi ở vị trí chủ tọa với hắn.

Cậu học ngành kiến trúc, mà Diệp Thiếu Đông có thể nói học vấn phong phú, hắn hình như rất hiểu về lĩnh vực chuyện ngành của cậu, những lý lẽ nói ra đều rất rõ ràng, ngay cả khi Lục Nghiễm học trên sách vở vĩnh viễn cũng không thể biết được. Khi đó Lục Nghiễm cũng chỉ vừa mới tốt nghiệp, cho nên trên người vẫn còn mang đậm bản chất ngây ngô đặc biệt của học sinh trí thức,nói chuyện kinh nghiệm, nói chuyện làm ăn, nói chuyện lý tưởng, nói chuyện tương lại, bọn họ đã nói những chuyện đó, Lục Nghiễm cảm thấy hứng thú cực kỳ.

Đến nỗi tại sao đề tài lại chuyển từ việc học sang tính cách cậu cũng không thể nhớ rõ được, chỉ có một điều duy nhất mà cậu nhớ được chính là lúc Diệp Thiếu Đông dùng một ánh mắt tối tăm, trầm thấp sâu như vực thẳm như muốn ăn tươi nuốt sống khóa chặt lên người cậu, rồi mới nói với cậu: “Tôi thật sự rất có hứng thú với cậu, cậu theo tôi đi.”

Lúc ấy Lục Nghiễm vẫn không cách nào hiểu được ý vị thâm sâu trong câu nói của hắn, vừa rồi trong khi nói chuyện với nhau cậu biết được Diệp Thiếu Đông làm ăn buôn bán bất động sản, bởi vậy cho rằng điều hắn nói chính là chuyện yêu thích nghề nghiệp của cậu, do dự một lát, cậu đỏ mặt, ngượng ngùng từ chối: “ Cái đó…. Thật xin lỗi, tôi vừa được nhà trường nhận làm nghiên cứu sinh nên là….. nên tôi nghĩ cần phải hoàn thành việc học trước đã, còn chuyện đi làm, bây giờ vẫn chưa nghĩ tới.”

Ánh sáng mờ ảo trong KTV khiến các món trang sức của các cô nàng trở nên lấp lánh, mùi hương quyến rũ của rượu hòa lẫn vào màn sương khói khiến các chàng trai đều cảm thấy say say, Lục Nghiễm cẩn thận ngồi trên sô pha đỏ mặt cúi thấp đầu, bộ dáng dịu ngoan, nhẹ nhàng mà mê người quả thật khiến cho Diệp Thiếu Đông hận không thể ngay lập tức một ngụm ăn sạch sẽ con người này!

Diệp Thiếu Đông bản chất ko phải là kẻ mờ mắt vì sắc dục chỉ biết ăn chơi trác táng. Thực ra, nếu ko phải do đêm hôm đó mất khống chế, với sự yêu thích của hắn đối với thân thể Lục Nghiễm, hắn sẽ ko để cậu phải gặp mặt nhiều người như vậy, cũng sẽ ko cố ý dùng thủ đoạn để lừa cậu.

Lúc ấy Diệp Thiếu Đông nghe xong những lời này thì chỉ nhướng mi cười cười, thong thả ngã lưng lên sô pha, lấy một tư thế thoải mái nhất, nhìn con mồi nhỏ Lục Nghiễm đến giờ phút này vẫn chưa hiểu rõ được tình huống.

Một người khác tên Ngô Nhạc Đào ngồi phía sau đang ôm một cô gái cười cười trêu chọc: “Anh bạn nhỏ à, đừng có không hiểu chuyện thế chứ! Cậu ít nhất cũng thấy “hứng thú” đúng không, dùng đầu mà suy nghĩ đi nào, chính là dùng cái phía dưới mà cảm nhận đó!~”

Trời sinh gã tính tình tùy tiện, miệng lưỡi thô tục, những người xung quanh đều là bạn thâm niên giao tình lớn lên từ nhỏ với hắn, mãi tập thành thói quen này, thật cũng chẳng ai cảm thấy có gì không đúng.

Nhưng Lục Nghiễm làm sao có thể chịu được đây? Cậu cũng trưởng thành rồi, những chuyện đồi trụy cũng được nghe không ít, phim ảnh cũng không phải chưa từng đóng cửa lại cùng xem với bạn cùng phòng, nhưng mà lời này lại nói thẳng trên người cậu, đó đúng là một sự xúc phạm.

Sắc mặt của Lục Nghiễm liền thay đổi, nhưng ko tiện nói nên cậu không cãi lại, thế là lạnh lùng liếc nhìn thanh niên đó một cái, quay đầu cứng ngắc hỏi Diệp Thiếu Đông: “Đây chính là ý của anh?”

Cậu nghĩ tốt xấu gì Diệp Thiếu Đông cũng sẽ tìm cách bào chữa cho mình, nhưng nào có biết đâu con người áo mũ chỉnh tề này lại hùa theo lời nói của tên kia mà bày ra vẻ mặt ôn hòa nói: “Cậu có thể tiếp tục học hành cho hết ở đây, sau này tiền học phí cũng như sinh hoạt phí tất cả sẽ do tôi gánh, tốt nghiệp xong nếu cậu không muốn tới công ty tôi làm , tôi có thể thu xếp cho cậu, cho cậu một công việc muốn cầu cũng khó tìm được. Tôi sẽ cho cậu tự do hoạt động trong phạm vi cho phép, điều cậu phải làm là đến Hongkong gặp tôi, nếu như tôi gọi, thì hằng năm nghỉ đông và nghỉ hè cậu đều phải tới bên cạnh tôi, thế thôi.”

Diệp Thiếu Đông không hề nói tới kỳ hạn gì cả, thật ra với hắn mà nói, đối với tiểu tình nhân thì hứng thú chỉ vỏn vẹn trong vòng hai năm thôi, nên bình thường khi cùng người khác thỏa hiệp thì hắn sẽ nói rõ, hai năm sau hắn sẽ thả người đi, hoặc nói là hai năm sau chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.

Nhưng vào lúc này, với Lục Nghiễm, hắn không hề nói vậy.

Con người Diệp Thiếu Đông, trời sinh có được trực giác của loài dã thú, vào lúc đó hắn đã chân chính cảm nhận được, người tên Lục Nghiễm này, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn hắn sẽ luyến tiếc đến không thể buông tay được.

Cho nên hắn muốn dùng một biện pháp nào đó, có thể gọi là ôn hòa nhất để tóm được Lục Nghiễm về tay mình, đỡ phải đến lúc đó người ta sẽ hận mình thấu xương, hai người trên giường nhất định sẽ cãi nhau, hoặc là đánh đấm nhau đến không thể vãn hồi.

Diệp thiếu gia bình thường không tiếc tiền cho mấy loại chuyện này, thậm chí còn có người tự động dâng thịt đến cửa nữa, tất nhiên sẽ cảm thấy con người này phải là anh tình tôi nguyện, chuyện đó chẳng có gì khó khăn, nói thẳng ra là, cứ giải quyết cho thỏa đáng đi đã, tránh để sau này gặp nhiều phiền toái.

Nhưng chuyện sai lầm nhất mà hắn làm chính là khinh thường dáng vẻ kêu ngạo và lòng tự tôn của Lục Nghiễm, tất nhiên hắn không hề nghĩ tới chuyện một sinh viên nhìn qua chẳng có tý uy hiếp nào này lại có nắm đấm mạnh đến thế!

Đã rất nhiều năm rồi chưa có ai từng động tay với Diệp Thiếu Đông, cho nên khi nắm tay của Lục Nghiễm vun vút lao đến hắn vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, chỉ có thể miễn cưỡng giơ tay lên đỡ, một đấm đầy sắc bén đã kịp thời nện xuống, khóe miệng Diệp Thiếu Đông nứt ra, tay cũng vậy, trên mu bàn tay cũng hiện lên một vết xước.

Bốn bề lập tức yên tĩnh lại, bầu không khí như bị đóng băng, những người trong phòng có rất nhiều người không thể tin nổi mở to mắt ra nhìn hai người trên ghế chủ, độ ấm trong căn phòng lập tức chẳng còn bao nhiêu, hơi thở lạnh như băng từ từ tản ra từ trên người Diệp Thiếu Đông khiến cho mọi người sợ đến phát run, hệt như một cái lưới vô hình nào đó, đem tim của tất cả mọi người trong căn phòng này treo ngược hết cả lên….

Mà Lục Nghiễm, dưới ánh mắt đầy sức ép của mọi người đứng dậy, vẻ mặt cực kỳ tức giận, cậu nheo mắt đầy khinh bỉ nhìn Diệp Thiếu Đông vẫn luôn duy trì tư thế ngồi trên sô pha từ nãy giờ, chán ghét phun ra hai chữ: “……biến thái.”

Lục Nghiễm không phải đồ ngốc, cậu biết rõ ràng một khi đấm này giáng xuống thì chỗ này không ở được nữa rồi, cho nên cậu xoay người, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra bên ngoài.

Một đám thiếu gia ngồi một bên thấy động tác của cậu đều lập tức đứng lên, bọn họ đều là những người thuộc tầng lớp địa vị cao cao tại thượng, hành động mãnh mẽ đó, khí thế thật bức người, đến nỗi khiến cho một đám nhóc bồi rượu bên cạnh sợ tới mức bả vai run run rẩy rẩy mà cắn môi.

Lục Nghiễm cũng sợ, nhưng cậu không dừng lại.

Thủ vệ cách Lục Nghiễm gần nhất chuẩn bị đuổi theo, nhưng bước chân vừa di chuyển thì lại bị vị cấp trên Diệp Thiếu Đông khoát tay cản lại.

Thanh niên chậm rãi lấy hai tờ khăn giấy ra lau đi máu trên khóe miệng mình, nhìn vệt máu đỏ tươi trên nền tuyết trắng, hắn không cảm thấy đau đớn chút nào, chỉ có một cơn lửa giận trong lồng ngực đang ngày càng cháy lên, cháy đến hai mắt hắn đỏ ngầu, trên tay nổi đầy gân xanh……

Hắn tùy tay ném tờ khăn giấy xuống, rồi thay đổi một tư thế ngồi khiến cho mình thoải mái hơn, nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, gương mặt lạnh băng, không chút biểu cảm nhìn Lục Nghiễm đã sắp bước ra khỏi cửa lại bị thủ vệ của mình chặn đường bức lui trở về.

Rồi nhìn tiếp đôi mắt tức giận đến gần như phun ra lửa trừng mình, chậm rãi câu khóe miệng lên, giọng nói đầy chế nhạo và tàn nhẫn cười lạnh, thong thả nói:

“Tôi rất muốn nhìn xem, hôm nay nếu không có sự cho phép của tôi, làm sao em có thể bước ra được khỏi căn phòng này.”